Nhã Tư Duệ cư nhiên không tỉnh ngay được, trừ khi có một thứ gì đấy tác
động mạnh mẽ đến cơ thể cô, mang lại thứ cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
Tư Duệ cuối cùng không chịu lạnh nổi đành khó nhọc mở đôi mắt nặng trĩu
đã đỏ ửng sưng to, liền nhận thấy cả cơ thể đang ở trong một bồn nước đá lớn, tay chân bị xích chặt ép cô nằm im xuống...
Tư Duệ sợ hãi
muốn kêu lên nhưng cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cô liền đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện có bóng dáng ai đó từ phía xa xa đứng nơi góc tối của căn phòng...
Hắn ta không hề có bất kì hành động nào cả, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào cơ thể đang trần trụi của cô khiến
cô thập phần lo lắng, liệu hắn ta đến đây để cứu mình hay hại mình...
Tư Duệ nghe hắn ta cười lớn, giọng nam nhân trầm thấp được hắn từ từ cất lên...
"Haha...em thích tôi chứ..."
Nhã Tư Duệ trán đầy mồ hôi mở to mắt phát hiện trần nhà màu xám trước mặt,
hóa ra tất cả chỉ là mơ. Nhưng phần hạ thể đặc biệt là 'cô bé' lại đau
nhức dữ dội, cử động nhẹ thôi cũng không thể. Không những thế, hai tay
vẫn bị dây xích trói chặt, trên người độc nhất chỉ quấn mỗi cái chăn
mỏng.
Tư Duệ không thể tin được bản thân còn sống sót sau đêm
cuồng bạo hôm qua, nhưng cô thà chết quách đi cho xong. Nước mắt lại một lần nữa lăn dài, cô khóc vì cảm thấy tủi thân, cô khóc vì mình không
xứng đáng để bị đối xử như vậy, cô khóc vì cô giống loại người mà bản
thân căm ghét nhất.
Cạch...!
Mạc Chính Thần tiêu sái bước
vào, anh vẫn phong độ và khí chất như ngày thường ngay cả sau khi vừa
hành hạ Tư Duệ xong. Anh quan sát khắp cơ thể nhỏ của cô gái, cảm giác
tự hào lại xâm lấn tâm trí vì tất cả dấu vết trên người cô là do anh để
lại. Nhưng vài giây sau lại cau mày khó chịu khi thấy cô khóc...
"Em lại khóc cái gì..."
Tư Duệ nhắm chặt mắt quay mặt đi chỗ khác. Cô mệt mỏi lắm rồi, cả cơ thể
vẫn còn dơ bẩn, cổ họng khô khốc, mắt mờ hết cả lên thì lấy đâu ra sức
trả lời câu hỏi của Mạc Chính Thần cơ chứ...
"Mẹ nó...tỏ vẻ gì cơ chứ...cũng chả phải lần đầu..."
Tâm cô như bị Mạc Chính Thần dùng dao cứa lên trăm nhát, cô tự hỏi anh ta
không biết xấu hổ hay sao mà còn mắng chửi cô. Lần đầu của cô không phải là do anh ta tàn nhẫn cướp đi hay sao, vậy anh ta nói câu đó có nghĩa
gì cơ chứ...
"Tôi có gì để tỏ vẻ đây...cậu muốn gì mà chẳng
được..." Mạc Chính Thần tiến lại bóp chặt cằm cô, ép cô phải đối diện
với mình, giọng nói đay nghiến từng chữ một, tâm trạng đang vui vẻ bỗng
chốc bị cô phá hỏng hết...
"Tôi muốn trái tim lẫn thân thể của
em...tôi muốn tất cả mọi thứ của em...muốn cái tâm trí này chỉ có thể
nghĩ về tôi mà thôi..."
Nhã Tư Duệ biết
anh ta điên thật rồi, anh ta không phải là thích cô, anh ta chỉ muốn
thỏa mãn nhu cầu cá nhân mà thôi. Ở gần tên biến thái tâm thần này một
ngày nào nữa thì chắc chắn cô sẽ bị anh ta hủy hoại đến chết mất...
Mạc Chính Thần nhìn khuôn mặt có phàn xanh xao lẫn mệt mỏi của Tư Duệ, ngẫm nghĩ gì đó một hồi lại cười lớn...
"Hay tôi làm em mang thai nhỉ...như thế em sẽ danh chính ngôn thuận ở bên tôi...mãi mãi không thể rời khỏi tôi..."
Nhã Tư Duệ nghe xong liền sợ hãi, dùng chút sức lực còn lại hét lớn...
"Cậu điên hả...tôi...tôi chỉ mới mười tám tuổi thôi mà...không cần đối xử với tôi như vậy..."
"Thì sao chứ...tuổi tác thì liên quan gì đến chuyện em mang thai..."
Nhã Tư Duệ ngơ người ra, anh ta không biết là ngu ngốc hay tàn nhẫn nữa.
Hiện tại cô không muốn hiểu và cũng chẳng quan tâm vì dù gì anh ta cũng
sẽ không tha cho cô. Mang thai ở tuổi này đã là một sự nguy hiểm, huống
hồ gì mang trong mình đứa con của tên đã cưỡng bức mình lại càng thêm
phần nhục nhã...
Mạc Chính Thần ngồi xuống cạnh bên cô, nhẹ nhàng vuốt lọn tóc rối sang một bên, giọng nói như biến sắc trở nên ôn nhu
hơn, dường như anh ta đang muốn an ủi cô..
"Nếu em ngoan và nghe
lời, em muốn gì cũng được. Còn nếu có ý định bỏ trốn hay chống đối lại
tôi, thì tôi sẽ cho em nếm thử món 'gia đình hầm ngũ quả' đấy..."
Nhã Tư Duệ càng ngày càng thấy sợ hãi tên khốn khiếp này, cô cũng chẳng
muốn quản anh ta nữa. Cô chỉ hi vọng Mạc Chính Thần đừng làm tổn thương
đến những người cô yêu, đặc biệt là gia đình cô thêm một lần nào nữa...