Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi

Chương 10: Toan tính


trướctiếp

Nhã Tư Duệ dĩ nhiên không an phận ở bên Mạc Chính Thần, ngày nào cô cũng tìm cách để thoát ra ngoài nhưng đều thất bại. Mỗi lần như vậy anh ta đều lôi cô ra cuồng bạo đến khi cô không rời giường nổi thì thôi. Lúc đầu anh ta còn cho cô tự do đi lại trong biệt thự chỉ cần không bước ra ngoài. Nhưng do cô liên tục bỏ trốn, anh ta liền xích cô lại trong căn phòng của bọn họ. Lúc nào cũng có vệ sĩ luân phiên nhau canh gác..

Nhã Tư Duệ cầu xin Mạc Chính Thần nhiều lắm nhưng anh ta lại chẳng để vào tai, cô cũng chẳng biết đã khóc hết bao nhiêu nước mắt nữa rồi...

Người đàn ông thật sự trân trọng cô sẽ không bao giờ để cô rơi lệ. Còn người đàn ông thật sự yêu cô, sẽ không bao giờ để cô phải cau mày...

Mạc Chính Thần luôn miệng nói thích cô, yêu cô, nhưng chính anh ta lại làm cho cô phải khóc, khóc đến mức không thể khóc được thì thôi. Lạc Phong nói cần cô, nên anh không bao giờ bỏ rơi cô cả, ngay cả khi phải chống đối với Mạc Chính Thần đến mức bị thương...

Yêu thì ai chẳng nói được, nói ra dễ lắm nhưng chưa chắc đã làm được...

Nhã Tư Duệ tỉnh dậy sau trận hoan ái tối qua, thân thể bị tên nam nhân sức lực dồi dào kia bào mòn, người hầu như thường lệ lau dọn thân thể giúp cô, đồ ăn cũng được bày sẵn nhưng cô không hề động đũa, chỉ uống một ít nước. Người hầu theo nhiệm vụ báo cáo lại cho Mạc Chính Thần, anh ta liền gạt hết số thức ăn có trên mặt bàn xuống đất. Tiếng đổ vỡ của thủy tinh vang lên chói tai đến mức Tư Duệ giật mình, lại nghe tiếng bước chân cực kì nhanh chóng đến gần cô...

"Tại sao không ăn..."

Mạc Chính Thần nhìn chằm chằm cô gái yếu ớt trước mặt, trên cổ đầy dấu hôn đỏ chói mắt. Người hầu chỉ mặc cho cô một chiếc áo mỏng, không mặc thêm bất cứ đồ lót gì, nhụy hoa vẫn dựng đứng hơi nhú lên, mắt thường vẫn thấy được...

"Không đói..."

Nhã Tư Duệ hờ hững trả lời, mỗi lần cô cảm thấy mệt mỏi là cô không thể ăn nổi thứ gì cả, nếu cố gắng nuốt vào thì thể nào cũng nôn ra hết. Hiện tại cô chỉ muốn nằm xuống ngủ thêm chút nữa nhưng lại bị anh ta cầm tóc kéo thẳng dậy khiến da đầu cô đau buốt, chỉ kịp a lên một tiếng đã ngã sõng soài dưới sàn...



"Vậy tôi cho em ăn thứ khác..."

Mạc Chính Thần nhanh chóng kéo khóa quần, liền thấy vật lớn đang bị che đậy bởi quần nhỏ, anh liền giải thoát cho nó. Tư Duệ sợ hãi bò dậy đã thấy cảnh tượng trước mắt, cô liên tục lắc đầu, giọng nói cũng run rẩy...

"Đừng...tôi sẽ ăn..."

Mạc Chính Thần cười tà, nâng cằm cô lên đối diện với cậu bé hùng dũng...

"Quá muộn rồi..."

Nhã Tư Duệ lắc đầu tránh khỏi bàn tay đang ra sức gì chặt cô nhưng không có tác dụng, lại bị anh ta bóp mạnh cằm trực tiếp đưa thứ to lớn đó vào khoang miệng cô...

"Ưm...ư..." Nhã Tư Duệ cảm nhận có thứ gì đó nóng bỏng mang mùi vị khó chịu đang muốn đâm sâu hơn vào miệng nhỏ khiến cô không thể thở được, liền muốn đẩy ra. Nhưng Mạc Chính Thần nào để cô như ý, anh đưa tay nắm chặt tóc cô mà tự do ra vào trong miệng nhỏ.

Tư Duệ càng khó thở liền liều mạnh định cắn mạnh thì bị Mạc Chính Thần phát hiện, cô nhận ngay một cái tát mạnh từ phía anh ta...

"Mẹ nó...em muốn mưu sát tôi à..."

Nhã Tư Duệ bị tát rõ đau, cô sợ đến mức không dám nhìn thẳng vào Mạc Chính Thần. Cô cũng không còn sức lực nào để chống đối anh ta nữa...

Mạc Chính Thần tiến lại, xoay người Tư Duệ, giữ chặt cô dưới nền đất lạnh lẽo, thuận thế đưa vật cứng đâm mạnh vào phía sau mặc cô đau đớn kêu khóc...



"Ưm...đau..."

Nhã Tư Duệ muốn bò lên trước nhưng bất thành, ngược lại tự trút đau đớn vào người. Cô nhớ lại lời anh ta nói lúc trước rằng cô mà ngoan thì sẽ không đau nữa. Đầu Tư Duệ bỗng nảy lên một ý nghĩ sẽ giúp cô thoát khỏi đây. Mạc Chính Thần thích cô, cô sẽ dựa vào cậu ta để chính cậu ta thả cô ra ngoài. Nên Tư Duệ đành nằm im chịu trận...

"Duệ nhi...em sao vậy..."

Mạc Chính Thần thấy cô nằm im, tự thấy bản thân quá đáng khi đánh cô, liền xoay người Tư Duệ lại để cô đối diện với mình. Chỉ thấy cô nức nở khóc lóc, trên má vẫn còn dấu tay đỏ ửng...

"Em đau lắm sao..."

Tư Duệ khóc lớn hơn, má cô đỏ ửng một bên đủ cho thấy lực đạo mạnh cỡ nào, giọng nói trở nên đầy ủy khuất...

"Đau lắm...sợ..."

Tư Duệ núp vào lòng Mạc Chính Thần khiến tâm trí anh mềm nhũn, liền bế cô đặt lên giường, chỉ ôm cô vào lòng dỗ dành...

"Tôi xin lỗi...lần sau sẽ không để em đau..."

Tư Duệ không nói gì, cách này hiệu quả hơn cô nghĩ. Cô sẽ lợi dụng điều này làm anh ta mất hết tất cả, bắt anh ta phải trả giá cho việc làm tổn thương cô và gia đình cô.

trướctiếp