Không thể nào! Lý Quang Dao càng
thêm không tin trừng mắt, nếu không phải cậu cắn chặt răng thì thật sự
sẽ phải hét lên, phần thi này cậu đến cả trong mơ cũng làm đến không chỗ nào không tốt, cư nhiên chỉ được Bảng Nhãn, còn Trạng Nguyên không lẽ
lại là Mộ Dung Hoài lần nữa?!
“ Trạng Nguyên năm nay chính là… Mộ Dung Hoài!”
Lý Quang Dao chỉ cảm thấy cả người không ổn, máu trong người đang cuồn cuộn chảy rất có xu thế bùng nổ!
“ Thám Hoa bên võ là … Trạng Nguyên năm nay là… Tam Ngưu…”
Sáu người lần lượt bước ra khỏi hàng ngũ, những người phía sau không khỏi
chúc mừng, thái giám lên tiếng nhắc nhở:” Các người mau đi theo ta”. Cả
nhóm hồi hộp, cái đi theo này chính là được diện kiến vua, lần thi kia
họ chỉ được nhìn thấy bóng dáng hoàng thượng từ xa, lần này là gần ngay
trước mắt!
Họ được mang đến
chính điện, Tống Nhậm đang ngồi trên cao nhìn những sĩ tử ưu tú nhất của đợt tuyển chọn lần này. Ông theo quy củ nói vài lời khích lệ, xem ra
ông không đặc biệt quan tâm đến ai nên bọn họ vẫn sẽ ở Hàn Lâm Viện cùng làm việc và học tập.
Diệp Gia
len lén nhìn dung nhan của Tống Nhậm trên cao, vẻ ngoài nhìn qua thì ông cùng hắn giống nhau đến vài phần nhưng vẫn phân ra được người nào thu
hút hơn. Với cả, Tống Nhậm hôm nay có vẻ không được khỏe sắc mặt lúc nào cũng mệt mỏi không có sức sống, xem ra tình trạng này không phải ngày
một ngày hai. Đây là dấu hiệu không tốt, chỉ sợ sau này sinh ra dị biến
trong triều đình.
Cả sáu người
tạ ơn hoàng thượng rồi tự mình lui ra, văn thì đi đến Hàn Lâm Viện, võ
thì đến thao trường luyện tập dưới sự dẫn đường của thái giám. Hôm nay
nhóm họ chỉ đến để quen đường quen lối, ngày hôm sau chính thức học tập.
Đến khi về đến biệt viện đã là ban đêm, y ngáp một tiếng thả lỏng mình ngâm trong làn nước ấm áp.
Két…
Cửa phòng mở ra, y chỉ hé mắt một cái rồi tiếp tục nhắm mắt tận hưởng, bất
quá hai lỗ tai có phần ửng đỏ. Tống Mạn Vũ nhìn dáng người ở phía sau
tấm bình phong không khỏi bật cười trêu đùa:” Có cần ta cọ lưng cho em
không?”
“ Không cần” nói xong y lại chìm xuống dũng mộc. Hắn cũng không quấy rầy người mà ngồi chờ đợi. Một lúc sau y mới thay y phục ra khỏi bình phong, hắn thấy người bèn
vẫy tay bảo y đến cạnh. Diệp Gia ngoan ngoãn đi đến, hắn bèn lấy khăn
dịu dàng lau khô mái tóc ẩm ướt của y.
Diệp Gia không ngăn cản ngược
lại còn hưởng thụ dưới sự chăm sóc của hắn, y nhắm mắt mặc hắn dày vò
cái đầu của mình. Trong phòng lúc này chỉ còn nghe tiếng ma sát giữa
khăn lông cùng mái tóc đen dài mềm mượt của y, động tác của hắn quá ôn
nhu làm y không khỏi buồn ngủ.
Còn đang hưởng thụ thì y cảm giác được một vật thể lành lạnh được đeo lên
cổ, y mở mắt ra nhìn, trên cổ y hiện tại đang mang một sợi dây chuyền
được tết bằng dây màu đỏ, mặt dây chuyền là một miếng ngọc bội hình đồng tiền màu đỏ rực tựa như ánh mắt trời ban trưa. Hắn cũng dừng động tác
trên tay mà cúi người áp má vào má của y nói:” Đây là phần thưởng dành
cho em đã đậu Thám Hoa”
Diệp Gia mân mê mảnh ngọc bội ánh mắt cũng toát lên sự vui vẻ
Tống Mãn Vũ yêu thích nhìn y sau đó lại trêu chọc:“ Có phải quá đơn giản rồi không? Không bằng ta tặng thêm ta cho em, như vậy đã đủ chưa?”
Y bật cười đẩy hắn ra xa nhưng hắn vẫn một mực dính đến, y cũng chỉ đẩy
tượng trưng rồi mặc hắn ở phía sau ôm lấy mình. Tay hắn bất giác sờ
soạng người của y, vì mới tắm xong nên y chỉ mặc mỗi tiết y nên hắn dễ
dàng thâm nhập vào trong da thịt của y.
Diệp Gia bắt lấy cánh tay đang làm loạn đỏ mặt cảnh cáo:” Ngày mai ta phải vào Hàn Lâm Viện”
“ Không liên quan”
“ Này…” y có muốn dãy dụa cũng không được mà bị dày vò một trận. Mặt dù
bước cuối cả hai vẫn chưa làm nhưng vẫn khiến y mệt không thôi, hậu quả
ngày hôm sau xém chút đã đến báo danh muộn.
“ Hoàng thượng trưa nay vẫn đến cung của Dương phi dùng bữa, bên phía
Trần quý phi đã nhịn không được chỉ sợ sẽ có hành động…” ám vệ tường
thuật lại rõ ràng những gì mà mình điều tra được cho Tống Mạn Vũ.