“ Vâng!” vừa dứt lời thân ảnh đang quỳ cũng biến mất để lại không gian cho một mình hắn. Hắn lướt nhìn
tách trà đang bốc khói trên bàn không khỏi cười lạnh, thời gian sắp đến
rồi, xem ra Dương phi đời này vẫn ra tay nhanh gọn dứt khoát như vậy.
Hắn cũng nên đến xem người như thế nào.
Bên phía của Trần quý phi đúng thật là đang rất nóng vội, bà ta tức giận
quăng đổ khay trà trên bàn mảnh sứ đắt tiền cứ thế văng tứ tung. Cung nữ một bên im lặng thin thít chỉ sợ phát ra tiếng động thì chính mình cũng như mảnh sứ vỡ kia.
“ Ả Dương
Lệ sao dám làm thế?!” bà trăm phòng vạn phòng những tú nữ, mĩ nhân có
nhan sắc xinh đẹp lại không phòng được một người bị thất sủng mấy năm
nay!
Cung nữ thân cận thấy bà
đã bình tĩnh hơn mới lên tiếng:” Nương nương bớt giận, chỉ là một phi
tần thất sủng muốn tìm kiếm sự tồn tại mà thôi. Rất nhanh hoàng thượng
sẽ chán ghét bà ta, nương nương cần gì phải tức giận vì loại người ti
tiện ấy”. Dù sao đây cũng là cung quý phi, người cũng là của bà nên có
nói gì cũng không lọt ra nên nhóm cung nữ này mạnh miệng thóa mọa những
phi tần khác thành thói quen để mua vui cho chủ tử của mình.
Trần quý phi thở hổn hển ngồi xuống ghế, bà ta hít thở một chút để hòa hoãn
lại cơn tức giận của mình, bà hỏi:” Ngươi có biết hoàng thượng như thế
nào gần đây lại hay đến cung của ả ta không?”
Cung nữ nhanh chóng báo cáo:” Theo nô tì dò hỏi thì Dương phi này tận tay
nấu những món ngon cho hoàng thượng, có lẽ những món ăn này mới lạ mới
thu hút hoàng thượng, chỉ cần thêm một đoạn thời gian hoàng thượng sẽ
không còn hứng thú với món ăn của Dương phi nữa”
“ Bao lâu là bao lâu? Hoàng thượng đã đến cung của ả tới lui gần nửa năm
nay!” ban đầu bà không để ý vì số lần hoàng thượng ở cung của bà cũng
không nhiều. Nhưng dần dà bà phát hiện hoàng thượng ngày càng ít đến
cung của mình mà đến cung Dương Lệ ngày một nhiều lên. Hơn một tháng nay ngày nào cũng đến, bà cảm thấy vị trí sủng phi của mình có nguy cơ bị
lung lay.
Cung nữ đảo loạn ánh
mắt rồi khẽ cúi người nói nhỏ vào tai Trần quý phi:” Dù Dương phi có
được sự sủng ái của hoàng thượng thì ả ta vẫn là người đơn độc trong hậu cung, chưa kể đến nương nương còn có Tứ hoàng tử làm chỗ dựa, ả ta lại
không có hài tử nào. Nhất định ngôi vị cao nhất trong hậu cung sẽ thuộc
về người”
Trần quý phi nghe vậy liền
ngồi thẳng lưng trở lại, bà đương nhiên biết mình có lợi thế hơn Dương
phi, chỉ là bà không cam tâm bà muốn càng được nhiều hơn. Nhưng không
sao, còn có nhi tử của mình làm chỗ dựa là được rồi, hoàng thượng thì
tìm cách khác vậy.
Sau khi dùng bữa xong, hoàng thượng nghỉ lại ở cung Dương Lệ sau đó mới trở về thư
phòng tiếp tục phê duyệt tấu chương. Dương Lệ bình tĩnh sắp xếp lại chăn sang một bên sau đó tự thay mới, rồi cho người mang nước tắm vào
trong. Bà trước đây cũng là một mĩ nhân, hiện tại nhan sắc vẫn còn đó dù tuổi đã gần ba mươi. Bà tắm một cách kĩ lưỡng như thể vừa mới chạm vào
thứ gì đó ghê tởm, buồn nôn. Sau khi tắm xong bà còn cho người xông
hương trong phòng, mở hết cửa sổ cho thông thoáng rồi cho người lui đi.
Bà cười lạnh, những thứ như cung nữ, huân hương từ nửa năm nay bà mới được chạm vào một lần nữa, còn những năm trước… Ha.
“ Xem ra Dương phi được hoàng thượng sủng ái rất nhiều” một giọng nói đột nhiên vang lên trong phòng của bà.
Dương phi giật mình nhìn về người thứ hai xuất hiện trong phòng ngoài bà, bà
nheo mắt nhìn hắn một lượt rồi khẽ cười:” Là Tam hoàng tử?”
Tống Mạn Vũ gật đầu:” Không nghĩ đến bà vẫn nhớ đến ta”
“ Người cùng cảnh ngộ mà thôi” lúc bà mới vào cung vẫn còn được sự quan
tâm của hoàng đế, tâm tình lúc đó vẫn còn đơn thuần chưa biết hậu cung
đáng sợ nhườn nào. Hắn lúc đó mẫu thân đã mất lại còn nhỏ, bà lần đầu
nhìn thấy hắn chỉ thấy hắn gầy yếu nhỏ con hơn cả đám trẻ cùng trang
lứa. Lúc đó hắn đang khẩn trương dáo dác nhìn xung quanh, trong lòng lại ôm thứ gì đó. Nhưng cuối cùng vẫn bị thái giám phát hiện hắn ăn cắp
điểm tâm của một phi tử muốn mang người đến thỉnh tội thì bà đi đến
khuyên can còn cho gã thái giám một ít bạc mới bịt được miệng gã.
Bà đau lòng nhìn đứa trẻ còn dẫn người trở về cung của mình cho người mang thức ăn lên, hắn đã đói đến mơ hồ khi nhìn thấy thức ăn liền ăn lấy ăn
để đến nghẹn cả họng nếu không phải bà ngăn cản rất có thể hắn sẽ chết
vì nghẹn. Sau đó nữa bà không còn nhìn thấy hắn, nhưng đến một hôm hắn
lại chủ động đến tìm mình. Đứa nhỏ đã cao lên không ít nhưng vẫn khá
gầy, hắn lạnh lùng nói rằng gia đình bà có người tố giác là tham ô sắp
bị đài đến nơi khắc nghiệt không còn đường trở về.