Nhớ đến đây hắn liền nhếch miệng
khẽ cười, nếu nói Diệp Gia gây ấn tượng đầu tiên cho hắn thì không phải
là ở trên cổng thành kia. Mà chính xác là trước đó, một người mang một
chức quan nho nhỏ tham gia yến tiệc trong cung được sắp sếp ở bên ngoài
chính điện uống rượu cùng bằng hữu của mình. Trong lúc choáng váng say, y không nhịn được than vãn chức quan bé tí lại làm thật nhiều công việc, y chỉ muốn được thảnh thơi lười biếng một chút cũng không có thời gian.
Lúc đó hắn nhàm chán đi ra ngoài liền nghe thấy được, hắn nghĩ người này đúng thật là to gan, bất quá vẻ ngoài khiến hắn chú ý, cuối cùng ngay
lúc người vẫn đang tỉnh tỉnh say say ban cho chức Lễ bộ Thị Lang.
Người ra khỏi trường thi thứ hai không phải bên văn mà là bên võ, Tam Ngưu
đầy vui vẻ đi ra ngoài phía sau nối đuôi là những người thi võ, xem ra
bên võ kết thúc sớm nhất. Nhìn thấy Tống Mạn Vũ đang đứng đó Tam Ngưu
bèn đi nhanh đến cúi người nói:” Chủ tử, thuộc hạ không phụ kì vọng của
người”
Tiểu Cẩn vỗ vai Tam Ngưu vui mừng:” Chúc mừng ngươi, nhất định phải khao ta
một bữa đấy!”. Không như bên văn phải có thời gian chấm thi, bên võ chỉ
cần vài trận đấu liền có kết quả mặc dù chưa công bố nhưng kết quả thì
ai cũng đều nhìn thấy.
Lại chờ
thêm một thời gian, Mộ Dung Hoài cũng rời khỏi trường thi là người thứ
hai hoàn thành xong chỉ sau Lý Quang Dao. Nối tiếp Diệp Gia cũng xuất
hiện, vì thế Mộ Dung Hoài bèn chờ Diệp Gia cùng đi về phía nhóm người
của hắn.
“ Có mệt lắm không?”
hắn thương tiếc giơ tay lau mồ hôi trên trán của y. Diệp Gia lắc đầu:”
Vẫn tốt, chúng ta về nhà dùng cơm thôi”. Ngồi cả một buổi trời không nói mệt là không đúng, nhưng so với ba ngày kéo dài đầy ám ảnh kia thì còn
tốt gớm.
Hắn kéo người vào trong xe
ngựa rồi nhanh chóng trở về biệt viện, ba người Tam Ngưu, Mộ Dung Hoài
cùng Tiểu Cẩn thì leo lên xe ngựa phía sau cùng chạy phía sau xe ngựa
của hắn.
Cùng lúc đó tin tức Lý Quang Dao ra khỏi trường thi sớm nhất lại đến trước mặt Tống Mạn Vũ vui vẻ nói chuyện truyền đến tai Tống Mạn Cảnh. Gã nhíu mày, dù đã ra khỏi
ban chuẩn bị kì thi thì Tam hoàng huynh của gã vẫn tìm cách thu nhân tài về dưới trướng. Người tên Lý Quang Dao này cũng là người lần đó đứng
đợi ở phủ đệ của hắn, xem ra hai người này có một hồi quen biết. Tống
Mạn Cảnh âm thầm tính toán trong lòng, nên tiếp cận người tên Lý Quang
Dao này, rất có thể người này nắm được thông tin mấu chốt nào đó liên
quan đến Tống Mạn Vũ. Nếu may mắn có thể dùng tin tức này uy hiếp Tống
Mạn Vũ, gã sẽ nắm chắt một cơ hội trên tay.
Ý nghĩ thì rất hay ho nhưng thực tế thì chưa biết được ra sao. Nói đến
kết quả thi phải đợi thêm ba ngày nữa mới biết được. Sau ba ngày, hai
nhóm người thi văn cùng thi võ sẽ trở lại trường thi nghe kết quả, mười
người cao điểm nhất bên văn sẽ được vào Hàn Lâm Viện học tập, mười người thi đấu chiến thắng bên võ sẽ được phân làm binh lính dưới trướng của
tướng quân. Còn việc đi lên như thế nào phải nhìn xem thực lực của ai
cao hơn.
Ba người Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa của hai bên sẽ được diện kiến thánh nhan, nếu may
mắn được hoàng thượng trọng dụng trong lần gặp này sẽ được người phân
cho một chức quan nào đó.
Hiện
tại cả trường thi không khỏi vang lên tiếng xôn xao nghị luận, nhưng rất nhanh một thái giám đã mang đến một cuộn giấy nhìn liền biết đó là gì,
nhóm người không hỏi yên lặng lắng. Thái giám nhìn một lượt rồi vạch
giấy ra nói:” Sau đây chính là mười người được chọn của cả hai bên văn
võ, người không có tên nhanh chóng rời khỏi trường thi chờ đợi kì thi
lần tiếp theo. Bên phần võ, người đầu tiên Lý Mông, Trần Khải, Tam
Ngưu,… Bên phần văn, Bạch Khang, Diệp Gia, Mộ Dung Hoài, Lý Quang Dao,…”
Những người nghe không thấy tên mình không khỏi thất vọng lần lượt rời đi,
một lúc sao trong trường thi chỉ còn lại hai mươi người. Thái giám lại
hắng giọng đọc tiếp:” Tiếp theo chính là ba danh hiệu của hai bên văn,
võ. Thám Hoa của bên văn… Diệp Gia…!”
Lý Quang Dao âm thầm trừng mắt nhìn Diệp Gia, tại sao lần này kết quả lại thay đổi như vậy?