Sau khi dùng bữa xong, họ gọi thêm một bàn tiệc nhỏ để mang về, Liễu
Thanh Phong bèn cho hết thức ăn vào nhẫn không gian để tiện mang đi.
Nhưng hai người không về ngay mà đi lang thang vô định, Liễu Thanh Phong rất
tận tâm mà tư vấn cho cậu những thứ cần chuẩn bị khi nhập học, tất nhiên là phải có một chiếc cơ giáp của riêng mình nữa, cơ giáp miễn phí trong trường đa phần là đồ cũ nên tương đối khó xài. Mặc dù rất đau lòng
nhưng cơ giáp khẳng định là phải mua, hên là thời gian qua Tư Không
Chiến liều mạng cũng không uổng phí.
Nhưng chọn đi chọn lại, cuối
cùng vẫn là quyết định không mua, vì mấy cơ giáp được bày bán ở đây toàn mẫu cũ, Liễu Thanh Phong nhìn tới cái nào cũng chê cho được, nói đến
nỗi người bán hàng cũng á khẩu vì quả thật là ở cái chốn nghèo rớt mồng
tơi này chẳng mấy ai dư tiền mà mua mẫu mới cả, cuối cùng hắn quyết định trở về tinh cầu Monar rồi mới dẫn cậu đi mua.
Trong khoảng thời
gian ngắn ngủi này, hai người dần trở nên thân thiết hơn, Tư Không Chiến cũng nói và cười nhiều hơn. Lúc này Liễu Thanh Phong mới biết hoá ra
cậu cũng vui tính phếch, tuy tính tình hơi cục xúc nhưng vẫn rất hài
hước, miệng lưỡi hơi thô nhưng nó thật.
Còn Tư Không Chiến đến lúc này mới biết hoá ra người bạn của Liễu Thanh Phong cũng từng ở khu ổ
chuột này, nhưng sau đó bọn họ may mắn làm ăn khấm khá nên phất lên rồi
chuyển sang nơi khác cao cấp hơn.
Hai người cùng nhau đi xuyên qua những con hẻm nhỏ vừa bẩn vừa ngột ngạt và tối đen lại vô cùng mất an
ninh, Liễu Thanh Phong là người lạ mặt, quần áo trên người cũng là đồ
mắc tiền nên bị mấy tên côn đồ dòm ngó, tất nhiên… cái kết vĩnh viễn chỉ có một.
Sau khi đi lanh quanh mấy chục vòng khiến Liễu Thanh muốn rối loạn tiền đình thì cuối cùng cả hai người cũng đến một tòa chung cư cũ kỹ cao chót vót “Ôi lạy thần linh, cuối cùng chúng ta cũng đã đến
nơi” Liễu Thanh Phong mừng muốn rớt nước mắt. Rồi sau đó thì tiếp tục
leo thang bộ lên tầng tám “...” Nếu bắt hắn sống ở đây thì chắc chắn là
hắn sẽ san bằng nơi này ngay và luôn, người như hắn chỉ một bước chân là có thang máy thì việc leo cầu thang này đúng là chọc hắn điên máu mà.
Còn thiêng về khía cạnh quân nhân thì cũng không khác gì tập thể dục
buổi sáng.
Đi một lúc lâu thì lúc này mới tính là đến nơi, Tư
Không Chiến tra chìa khóa và ổ khóa, ngôi nhà nhỏ ấm cúng dần hiện ra,
nói chung là vừa nhìn là thấy hết trơn rồi. Căn nhà chỉ tầm ba mươi mét
vuông, có hai căn phòng nhỏ, một khu bếp nhỏ xíu và phần còn lại chiếm
phân nửa diện tích là phòng khách, bên trong phòng khách có một cái bàn
trà và một khung cửa sổ lớn nhưng cũng chả có bao nhiêu ánh sáng cho nên phải bật đèn. Bình thường đều là do Tư Không Chiến dọn dẹp, nên sạch là đủ chứ gọn thì... haha đừng yêu cầu cao sang quá, nhà nhỏ xíu thì gọn
sao được.
Trong nhà cũng không có cái gì quý giá, cho nên có mở
cửa mời cũng không ai thèm vào nhìn một cái. Chính vì vậy mà trong nhà
cũng không có cái gì để mời khách luôn. Lúc này Tư Không Chiến mới lúng
túng sờ ót mình một cái, còn may là cậu cũng có mua sẵn một ít bánh
ngọt, uống nước lọc thay trà.
Mặc dù tiếp khách giản dị là vậy nhưng Liễu Thanh Phong ngược lại rất là tự nhiên, còn rất thích kiểu thật thà như vậy.
Sau khi Tư Không Chiến bày biện bánh ngọt và nước uống ra đãi khách thì mới đi tẩy trang, sau đó hai người ngồi nói chuyện phím một lúc lâu thì Tư
Không Vân Tường mới về đến.
Tư Không Vân Tường nhìn thấy trong nhà có người lạ, nụ cười trên môi thoáng cứng lại, ánh mắt thoáng hiện lên
sự hốt hoảng giây lát rồi khôi phục lại bình thường.
Thấy cha về,
Tư Không Chiến vui vẻ chạy lại nắm lấy tay anh nói “Cha cuối cùng cha
cũng đã về rồi, giới thiệu với cha, đây… là bạn của con, anh ấy tên Liễu Thanh Phong.”
Liễu Thanh Phong cũng đã đứng lên từ sớm, lúc này
nghiêm chỉnh cúi đầu chào “Cháu chào bác ạ, cháu là bạn mới của Chiến,
hôm nay tới nhà chơi cho biết, hy vọng chú không phiền.”
Thấy
người đến còn trẻ và rất lễ phép nên Tư Không Vân Tường nặn ra một nụ
cười ôn hoà đáp “Chào cháu, đến nhà là khách sao bác lại phiền được, hai đứa vui là được rồi. Cháu ngồi chơi nhé, bác đi tắm một chút.” Bộ dáng
hiện tại của anh rất nhếch nhác lại toàn mùi mồ hôi, cho nên càng không
thể cứ thế này mà tiếp khách.
Liễu Thanh Phong gật đầu đáp “Vâng ạ.”
Tư Không Chiến cũng nhe răng cười nói “Vâng ạ, con đã chuẩn bị nước cho
cha rồi, cha mau đi tắm rồi ra ăn cơm với chúng con nhé!” Cậu đẩy cha
mình nhanh nhanh vào phòng, làm nũng như mọi ngày để khiến cha vui.
Cánh cửa phòng khép lại, nụ cười trên môi cậu cũng tắt đi phân nữa, cậu biết thế nào cha cũng cho rằng cậu nợ người ta một bữa cơm, nhưng mà cậu
cũng hết cách rồi, dù sao cậu cũng cần lật bài với cha. Bất ngờ cơ thể
của Tư Không Chiến chao đảo, mất máu quá nhiều cộng thêm tinh thần liên
tục căng thẳng khiến cậu cảm thấy không khỏe, tuy cậu đã cố gắng che đi
gương mặt nhợt nhạt nhưng cơ thể lại quá thành thật.
“Cậu sao vậy? Mau ngồi xuống, việc còn lại cứ để tôi làm cho.” Liễu Thanh Phong phát
hiện tình trạng của Tư Không Chiến nên cũng đoán được đại khái, sau đó
nhanh chóng đỡ cậu lại ghế ngồi, tuy tình trạng của hắn lúc đó cũng
không khá hơn là bao nhưng nếu so với cậu thì hắn vẫn còn khoẻ chán, hơn nữa lúc trở về cũng đã bổ sung những thứ cần thiết nên cơ thể phục hồi
rất nhanh.
Liễu Thanh Phong lấy thức ăn từ nhẫn không gian bày ra
bàn ăn, sau đó tự vào bếp lục tìm cái gì miễn có thể dùng để ăn cơm được là được, nhưng mà mọi thứ… gần như trống không. Vì những gia đình nghèo thì quanh năm làm gì có thức ăn mà dùng tới chén đĩa, hắn đứng lặng
yên, thở dài, nhìn căn bếp trống rỗng hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, xoay
lưng rời đi.
Trở lại phòng khách, hắn lại treo lên nụ cười cà rỡn
chọc Tư Không Chiến mấy câu, làm cho cậu cười. Hên là hắn cũng tính
trước nên gom luôn chén đĩa đựng thức ăn và dao nĩa của nhà hàng cho nên hiện tại không phải ăn bốc khiến hắn mừng muốn khóc.
Khi Tư Không Vân Tường bước ra, ba người cũng không nói chuyện được mấy câu thì bắt
đầu dùng bữa, đối với người ngoài anh khá kín kẽ. Ấn tượng đầu tiên của
Liễu Thanh Phong dành cho anh chính là “Không ngờ cha của cậu Tư Không
Chiến cũng rất có nét, chả trách cậu nhóc cũng rất ưa nhìn” nhưng tiếc
là trên mặt lại có vết sẹo to tướng. Chậc, tiếc ghê. Nhưng mà đột nhiên
dây thần kinh của hắn thắng cái két. Ê khoan, dừng ba giây. Tên nhóc này ra đường lần nào cũng hóa trang cho đen thui, xấu hoắc, vậy có khi nào
cha của cậu ta cũng…??? Ánh mắt của Liễu Thanh Phong chợt trở nên vi
diệu, hình như hắn vừa biết thêm một bí mật nhỏ của hai cha con nhà này, có nghĩa cả hai đều không hề xấu. Mà cũng phải, sống ở cái nơi phức tạp như vậy mà đẹp quá cũng là một cái tội.
Quay trở lại bữa cơm hết
sức vi diệu, khi Tư Không Vân Tường nghe xong lý do quen biết của hai
người thì trầm ngâm hồi lâu, tình cờ gặp nhau trong rừng an toàn thế là
kết bạn, nghe hợp lý mà nó sai sai sao ấy. Nhưng sau đó anh không hỏi
thêm bất kỳ điều gì mà chỉ im lặng ăn cơm. Cái mà… đã rất lâu rồi anh
cũng gần như quên mất hương vị của nó.
Liễu Thanh Phong nhìn hai
người, một kẻ mang đầy tâm sự, một kẻ rối rắm như tơ vò, bản thân hắn
cũng cảm thấy phiền não. Nhưng đó là việc riêng của hai người bọn họ,
hắn không tiện xen vào.
Sau khi tiễn khách xong, Tư Không Chiến
chậm chạp quay trở vào nhà đối mặt với gương mặt lạnh băng của cha, vì
cha cậu đang rất không vui. Từ lúc cha nghe Liễu Thanh Phong nói rằng
mình là học viên trường Vương Tinh thì tâm trạng của cha đã rất không
tốt.
Quả nhiên khi cậu bước vào thi Tư Không Vân Tường đã đưa đôi
mắt không chút độ ấm mà nhìn cậu, giọng điệu lạnh lùng nói “Con vẫn còn
muốn thi vào trường quân đội đó sao?”
Tư Không Chiến nắm chặt tay
đấm cắn răng gật đầu “Phải, đó là ước mơ của con. Con muốn trở nên mạnh
mẽ hơn, muốn lập thật nhiều chiến công. Con muốn cho cha có được một
cuộc sống đầy đủ hơn, chứ không phải vất vả như bây giờ.”
Tư Không Vân Tường vẫn giữ bộ dáng lãnh đạm nhìn cậu nói “Kể cả việc cha có từ
mặt thì con vẫn cứ đi sao? Con có thể thi vào bất kỳ trường nào, tại sao nhất thiết phải là nơi đó? Con từ bỏ đi, con căn bản không thể đủ điều
kiện để được chọn vào ngôi trường đó đâu!”
“Không, con nhất định
sẽ đủ điều kiện để vào học. Chỉ cần cha đồng ý đi cùng con đến tinh cầu
Monar, thì cho dù phải trả bất cứ giá nào con cũng đồng ý!”
“Tư
Không Chiến, lời cha nói con nghe không hiểu hay sao? Cha nói không đi
nghĩa là không đi, nếu phải chết thì cha cũng chết ở nơi này. Còn con
muốn đi đâu thì tùy, con không cần hỏi ý kiến của cha nữa, cha không có
đứa con nào cả!” Tư Không Vân Tường triệt để tức giận, anh đập tay lên
bàn rồi lập tức quay người rời đi.
Tư Không Chiến vội nắm lấy tay
anh kích động nói “Cha, người đừng đi, đừng như vậy có được không? Sống ở đây có gì tốt, chỉ cần cha theo con đến tinh cầu monar con sẽ mua cho
cha một ngôi nhà để cha mở một cửa hàng, như vậy cha sẽ không còn phải
vất vả nữa. Con không muốn nhìn thấy cha ngày ngày phải lao động cực
nhọc đến độ sức khỏe ngày một hao mòn, con thật sự là nhìn không nỗi
nữa, con muốn cha được ăn ngon, con muốn cha sống hạnh phúc mà thôi. Đi
cùng con, con cầu xin cha mà!” Càng nói nước mắt của cậu càng không tự
chủ được mà rơi xuống như mưa, bao nhiêu điều muốn nói mãi tới hôm nay
mới được thốt ra.