Liễu Thanh Phong nhìn theo bóng lưng cậu mà cười cười, đứng từ xa nói “Tư Không chiến, tôi nhất định sẽ đến tìm cậu”.
“Khụ khụ.” Đau thật, không hổ là quái thú cấp bốn. Cả đến áo giáp cao cấp mà nó cũng chọc cho ra cái rổ luôn. Thật ra là lần này hắn chỉ ghé nhà một người bạn chơi ít hôm, nhưng vì quá rảnh rỗi nên đi săn kiếm niềm vui,
ai ngờ vui quá mà khóc không ra nước mắt.
Nhìn lại đống quần áo
trên người, hắn thở dài rồi đi tìm chỗ tắm rửa, thay bộ đồ khác, sau đó
sẽ đi tìm anh bạn nhỏ kia. Nghĩ tới đây hắn liền bừng bừng sức sống, hơn nữa hắn rất tò mò về Tư Không Chiến, cái họ Tư Không đó không phải muốn mang là được đâu, hắn rất muốn biết rốt cuộc là cậu con cháu “đại bác”
kiểu gì của dòng họ Tư Không? Hay là… con rơi? Chậc, chắc chắn sẽ là một câu chuyện rất thú vị đây.
Vì bị thương nặng nên lúc cậu đi đến
bìa rừng thì trời đã sáng, Tư Không Chiến không thể nhảy trên nóc nhà để về nhà như mọi khi cho nên cậu đành tìm chỗ tẩy đi những vết máu, thay
đồ thường ngày rồi mới lê lết về nhà, nếu bị cha bắt gặp thì cậu sẽ giả
vờ như mình mới vừa chạy bộ trở về. Và kết quả không ngoài dự đoán, cậu
đã gặp cha ngay cửa lớn nhưng vì hơi thở hỗn loạn cùng với mồ hôi ướt
đẫm trên người cậu khiến Tư Không Vân Tường tin là thật, anh không nghi
ngờ nên vẫn đi làm như bình thường.
Sau khi cánh cửa dần khép lại
thì lúc này cậu mới ngã người ngồi xuống sàn nhà, đưa tay sờ lên lồng
ngực đau nhói, ngoại thương thì đã lành nhưng nội thương thì chắc phải
ít hôm nữa mới khỏi hẳn, cậu vội lấy một hộp thuốc nhỏ chuyên giải độc
mà lão quái vật tặng cho rồi uống một viên, loại thuốc này rất hiệu quả
và giá mắc khủng khiếp, tuy nhiên nếu đã là thợ săn thì chắc chắn phải
trữ một hai loại thuốc tốt trong người. Sau khi uống thuốc xong thì Tư
Không Chiến lập tức ngồi khoanh chân, hai tay đặt lên đầu gối rồi bắt
đầu vận công ép chất độc ra ngoài. Lần này cậu tốn mất nửa ngày để loại
bỏ triệt để chất độc và chữa trị nội thương bên trong.
Ngày mai,
sau khi có kết quả tốt nghiệp thì cậu sẽ được đăng ký nguyện vọng. Nghĩ
tới đây cậu lại thở dài, biết làm thế nào để thuyết phục cha bây giờ. Mà trước đó, có lẽ là cậu cũng nên đến đó trước để thăm dò xem tình như
thế nào để có kế hoạch chu đáo hơn. Nhưng làm sao rời đi đây? Cha chắc
chắn sẽ không cho phép cậu đi xa một mình. Đầu cậu đau như muốn nứt ra,
cậu đã nghĩ rất lâu những vẫn không có cách nào khiến cha thay đổi suy
nghĩ của mình. Mà nói đi cũng phải nói lại, lần này tham gia trường quân đội cậu cũng muốn mang Lữ Băng theo, hắn là bạn tốt nhất của cậu, lúc
bé hắn đã đứng ra bảo vệ cho cậu cho nên bây giờ cậu sẽ giúp hắn đặt
viên gạch đầu tiên để thực hiện ước mơ của mình.
Nhưng mà hiện tại thì kế hoạch đi săn của hôm nay xem như đi tong, vì bị thương cho nên
cậu sẽ không đi săn nữa mà sẽ đi lĩnh thưởng, sau đó sẽ chuyển cho Lữ
Băng tiền học phí cho hắn an tâm.
Sau khi nghỉ ngơi đủ thì cậu
lại hoá trang đôi chút, che kín gương mặt rồi mới rời nhà. Thế nhưng ma
xui quỷ khiến thế nào mà mới bước chân ra đường thì cậu đã gặp ngay một
bóng dáng siêu cấp ngứa đòn cùng nụ cười tươi rói của ai đó “Chào, ngạc
nhiên không? Tôi đã nói là sẽ đến tìm cậu. Ầy, lại thần thần bí bí, bây
giờ cậu đi đâu thế, tôi đi cùng có được không?’’ Liễu Thanh Phong một
đường đi theo rất chi là thân thiết mà nói mãi không ngừng.
Tư
Không Chiến chỉ biết thở dài sau đó đáp “Tôi đi lĩnh thưởng, lát nữa tôi mời anh một bữa cơm xem như là cảm ơn anh và đã mang lại phiền phức cho tôi, còn giúp tôi trị thương, như thế có được không?” Thành thật mà nói nếu không có máy trị thương của anh ta thì không biết cậu sẽ ra cái
dạng gì? Mà nếu không có anh ta thì cũng còn lão quái vật kia mà, nhưng
mà làm người thì cũng cần biết câu “mang ơn phải trả”.
“Haha được, phải như thế chứ, vậy tôi không khách sáo đâu nha, chúng ta đi!” Hắn
cũng không quan tâm chuyện Tư Không chiến đâm chọt mình mà còn vui vẻ
choàng tay lên vai cậu.
“Tôi có một thắc mắc, sắp tới cậu dự tính
sẽ học trường nào thế? Dựa vào năng lực của cậu thì thi vào trường quân
đội Vương Tinh là chuyện rất dễ dàng. Không giấu gì cậu, tôi là học viên năm hai của trường quân đội Vương Tinh, sau kỳ nghỉ tôi sẽ lên năm ba,
nhà tôi ở tinh cầu Monar, nếu có gì tôi có thể giúp thì cậu cứ nói,
không cần phải ngại, dù gì chúng ta cũng là bạn mà, lại còn sắp là học
viên cùng trường, tôi nhất định sẽ bảo vệ cho cậu, yên tâm đi nhé. Nếu
sau này có tên điên nào dám ăn hiếp cậu thì cứ việc nói với tôi, tôi
nhất định sẽ giúp cậu đánh hắn một trận.” Hắn dám cá là sẽ có rất nhiều
người tới quấy rối Tư Không Chiến, mà lý do là bởi vì cái họ Tư Không
này.
Tư Không Chiến đang bước đi thì chợt dừng bước, cậu quay đầu
nhìn Liễu Thanh Phong giây lát rồi nói “Anh ở tinh cầu Monar thật sao?”
Cậu không ngờ vậy mà quen nhầm thổ địa luôn, phải nói là hay không bằng
hên mà.
Mặc dù Tư Không Chiến quan tâm sai trọng điểm nhưng mà
Liễu Thanh Phong cũng vui vẻ khoanh tay, ưỡn ngực đáp “Tất nhiên là thật rồi, tôi gạt cậu làm gì? Lần này tôi là đến nhà bạn cùng lớp chơi nên
mới đến tinh cầu này, nếu có thể thuận lợi nhập học thì cậu sẽ phải đến
tinh cầu Monar, sao? Có việc cần tôi giúp à, cứ nói, đừng ngại?”
Cậu thoáng lưỡng lự khi mở miệng nhờ vả một người mới quen, nhưng quả thật
là cậu rất muốn mang cha cùng đến đó. Nắm tay dần siết chặt, cậu nâng
mắt nhìn Liễu Thanh Phong đáp “Tôi…muốn mua một ngôi nhà ở đó. Nhưng
hiện tại tôi không thể rời đi, anh có thể tìm giúp tôi một căn nhà nhỏ
có thể kinh doanh được chứ? Tiền thì tôi sẽ trả đủ chỉ cần giá cả hợp
lý!” Đừng mắc quá là được, nếu không thì cậu liều cái mạng cũng không đủ tiền để trả.
Liễu Thanh Phong còn tưởng chuyện gì lớn, hóa ra chỉ là đứng ra tìm giúp một căn nhà, hắn nhẹ nhàng búng tay, vô cùng tự tin nói “Không thành vấn đề, cái đó tôi lo được. Nhưng tôi muốn biết cậu mà mua cho ai để tôi chọn căn phù hợp.”
“Là cho cha của tôi, tôi
muốn cho ông ấy làm chủ một cửa hàng nhỏ, như vậy cha sẽ đỡ vất vả
hơn, mà khi tôi đi học cũng có thể an tâm.”
“Được, việc này cứ
giao cho tôi, tôi sẽ chọn căn tốt nhất với giá hợp lý cho cậu. Khi nào
cậu chuẩn bị nhập học thì có thể đến xem qua, nếu ưng thì trả tiền sau
cũng không muộn, còn mắc thì tôi sẽ tìm căn khác cho tới lúc cậu ưng thì thôi.” Thật ra Liễu Thanh Phong cảm thấy rất hứng thú với cậu nhóc này, số tiền cậu ta kiếm mấy năm qua hẳn là không ít, nhưng vì sao vẫn chui
rút trong cái xó xỉnh nghèo nàn kia mà không chịu chuyển sang nơi khác
cao cấp hơn khiến hắn cảm thấy rất tò mò, giờ mới biết được nguyên nhân
thì lại càng có hảo cảm hơn. Hóa ra là Tư Không Chiến lại ôm ước mơ giản dị như vậy, liều mạng chỉ vì muốn lo cho cha mình có một cuộc sống tốt
hơn ở một tinh cầu mới tiến bộ hơn, lại còn có thể về thăm mỗi khi rảnh
rỗi, việc này khiến hắn rất cảm động.
“Cảm ơn anh trước nhé, chúng ta đi thôi.” Thấy Liễu Thành Phong sảng khoái đáp ứng như vậy khiến tâm trạng của Tư Không Chiến nhẹ nhõm như trút được một tảng đá luôn đè
nặng trong lòng, bước đầu tiên xem như ổn thỏa, việc khó khăn nhất cậu
sẽ tìm cách giải quyết sau vậy. Hai người vừa đi vừa trò chuyện với
nhau, bầu không khí gượng gạo cũng nhanh chóng bị xua tan.
Sau khi đổi chiến lợi phẩm, cầm trong tay số tiền thưởng kha khá, cậu mời Liễu
Thanh Phong ăn một bữa cơm thật phong phú, tuy không phải là những món
ăn ngon nhất nhưng đối với cậu như vậy đã là sa sĩ lắm rồi. Trong quá
khứ thì cậu cũng chỉ có một hai lần được ăn thứ được gọi là thức ăn, cái lần đó đã trôi qua lâu đến nỗi mà cậu không còn biết nó có mùi vị gì?
Món này tên gì? Món kia tên gì? Cậu cũng hoàn toàn cảm thấy xa lạ. Nhìn
bàn thức ăn phong phú khiến cậu nhớ đến cha, mỗi ngày cha đều chỉ uống
dịch dinh dưỡng nhưng không bao giờ chịu mua lấy ít thức ăn để bồi bổ
cho mình. Cậu muốn mua ít thức ăn bồi bổ cho cha thì cha lại cho rằng
cậu đi vay mượn rồi làm ầm lên một trận, còn bắt cậu thề là sẽ không bao giờ vay mượn tiền mua thức ăn nữa. Từ đó, ngày ngày cậu đều phải nuốt
nước mắt nhìn cha ngày một hao gầy, tiền có trong tay nhưng lại không
thể dùng đến, cảm giác đó thật đau.
Liễu Thanh Phong ngồi phía đối diện cũng đã nhìn thấy hết biểu cảm thương cảm của cậu, hắn hiểu cậu
đang nhớ đến ai, thấy cậu nhìn thực đơn mà tỏ ra mờ mịt rồi ngạc nhiên
thì hắn cũng hiểu là có lẽ cậu chưa hề được ăn những thứ được gọi là
thức ăn, việc này cũng là bình thường đối với những con người sống trên
cái tinh cầu nghèo nàn này. Cho nên hôm nay một mình được ăn cả một bàn
tiệc sẽ khiến Tư Không Chiến nhớ đến người thân của mình, một người con
hiếu thảo như thế tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng khi bản thân được ăn những món ngon mà cha của cậu thì chỉ uống dịch dinh dưỡng dở
tệ. Bất chợt Liễu Thanh Phong lên tiếng nói “Tôi có một ý kiến như vầy,
nếu chúng ta đã là bạn vậy tôi cũng nên đến nhà chào hỏi cha của cậu
nhỉ? Chốc nữa chúng ta mua ít thức ăn mang về cùng nhau dùng bữa nhé,
lần này tôi mời, cậu không được từ chối đâu!”
Nghe hắn nói như
thế, Tư Không Chiến thoáng ngạc nhiên, cậu nâng đôi mắt nâu trong vắt
nhìn sang nhưng không biết nên nói cái gì? ”….” Sau đó thì cậu gật đầu,
nụ cười hiếm hoi cũng xuất hiện trên môi cậu lần đầu kể từ lúc hai người quen biết. Dù sao thì cậu cũng không thể chối cãi bởi vì cái lý do này
rất hợp lý, vừa hay cậu cũng cần nói chuyện nghiêm túc với cha.
Liễu Thanh Phong thấy cậu cười thì trong lòng cũng cảm thấy rất vui nhưng mà hắn lại cười không nỗi “…” Một bữa cơm thôi mà có thể vui tới vậy sao?
Gia đình hắn vốn không hề nghèo khó, nhưng hắn có một người bạn thân,
người bạn kia cũng sinh ra trong một gia đình từng rất nghèo. Nghèo đến
nỗi hắn cũng từng vì được Liễu Thanh Phong mời một bữa cơm mà hạnh phúc
tới nỗi trào nước mắt, giờ thì hắn là học viên sáng giá trong trường
quân đội Vương Tinh. Thỉnh thoảng mới có dịp về thăm quê, nơi tinh cầu
nghèo nàn này hắn chỉ còn lại mấy người thân, nhờ hắn học giỏi nên được
tài trợ cho học phí toàn phần, chính vì lẽ đó hắn luôn cố gắng gấp mấy
lần người khác. Hắn có tiền thưởng từ những cuộc thi thì sẽ gửi một ít
về cho gia đình để họ cũng được ăn những thứ được gọi là thức ăn, chỉ
nghe đến đây mà hắn đã cảm thấy hai mắt mình cay xè. Giờ lại thêm một Tư Không Chiến, haha đúng là vận mệnh đẩy đưa. Không biết rằng giữa thằng
bạn thân của hắn và Tư Không Chiến ai khổ hơn ai nhưng hắn biết chắc một điều, những con người sinh ra va vươn lên từ trong hoàn cảnh khó khăn
đó chắc chắn sẽ trở thành những trụ cột sáng chói của nhân loại.