Lưu Lan ở bệnh viện chăm sóc cho mẹ tới trưa mới đến quán, tâm trạng của cô cũng không tốt là bao, chỉ cần nghĩ Tống Tranh là cô lại hừ lạnh
trong lòng. Nếu Tống Tranh đã không muốn nghe cô giải thích thì cô cũng
không cần phải phí hơi sức giải thích với anh, mọi chuyện tới đâu thì
tới đi, sớm muộn gì cô và anh cũng sẽ ly hôn với nhau thôi.
Tâm
trạng vốn không vui của Lưu Lan tốt lên chút ít khi thấy khách càng lúc
càng đông, hầu hết là fan của Trương Minh Nguyệt đến đây để chụp ảnh và
mong một lần may mắn có thể gặp được thần tượng của mình. Ánh mắt của
Lưu Lan khi nhìn ra phía cửa bỗng hơi sáng lên khi thấy Hoài Vĩ, đợi anh bước vào cô mỉm cười nói: “Thật không ngờ nhanh như vậy chúng ta đã gặp lại nhau.”
Hoài Vĩ vô cùng bất ngờ khi thấy Lưu Lan, nếu anh
biết mình lại tình cờ gặp cô như thế đã mang điện thoại của cô theo để
trả lại rồi: “Anh cũng không ngờ đấy, nếu biết gặp lại em ở đây thì anh
đã mang điện thoại theo trả lại cho em rồi, hôm qua em gấp gáp chạy đi
đánh rơi điện thoại ở quán ăn, anh nhặt được vốn định liên lạc với Minh
Nguyệt gửi trả lại em đây.”
“Hóa ra là đánh rơi ở quán, em còn
tưởng là mất luôn rồi chứ.” Lưu Lan thấy thật may, cô còn định một lát
nữa sẽ đi mua điện thoại mới.
Hoài Vĩ sau khi nghe đây là quán
của Lưu Lan và Trương Minh Nguyệt cùng nhau mở thì ngạc nhiên, sửng sốt
không thôi, ngày mai anh sẽ lại đến đây gửi trả lại điện thoại cho Lưu
Lan. Anh và Lưu Lan nói chuyện rất hợp với nhau lại có chung sở thích,
đó chính là một trong những lý do khiến anh thích cô, cứ tưởng thân
thiết, hợp nhau như thế anh sẽ rất nhanh theo đuổi được Lưu Lan, nhưng
Hoài Vĩ không thể nào ngờ đến cô lại từ chối, cho dù anh có kiên trì
theo đuổi thế nào cũng vô dụng.
Hoài Vĩ nào biết khi đó
trong lòng Lưu Lan đã có người mình thích, cô thích, cô thần tượng, sùng bái người đó rất nhiều. Lưu Lan đã từng có ý định từ bỏ việc làm nhạc
sĩ để ứng tuyển ở Tống thị chỉ vì muốn được gần Tống Tranh nhiều hơn.
Tập đoàn Tống thị
Lê Trọng Hưng cùng Triệu Hoàng Phú nghe tin Tống Tranh cùng Lưu Lan chiến
tranh lạnh từ Trương Minh Nguyệt thì ngay lập tức đến Tống thị, hai
người thay Trương Minh Nguyệt đang bận công việc ở thành phố khác đảm
nhiệm trọng trách sức giả hòa bình, hòa giải hiểu lầm giữa Tống Tranh và Lưu Lan. Hai người họ chiến tranh lạnh thì mọi người xung quanh sẽ bị
ảnh hưởng không nhiều cũng ít, hai người các anh không muốn ngày nào
cũng phải đối diện với gương mặt lạnh tanh, đáng sợ, như cả thế giới đều nợ tiền của Tống Tranh đâu.
Các nhân viên ở đấy thấy Lê Trọng
Hưng cùng Triệu Hoàng Phú đi thẳng lên tầng trên cũng không có ai ngăn
cản, bọn họ ai mà không biết hai người là bạn thân của Tống Tranh, ai
dám ngăn cản chứ? Đinh Thất thấy hai người các anh đến thì thông báo một tiếng sau đó đẩy cửa mời họ vào bên trong phòng làm việc.
Tống
Tranh híp mắt nhìn Triệu Hoàng Phú, Lê Trọng Hưng, cảm thấy hai người
đến đây nhất định là có chuyện, thấy bọn họ cười hề hề giống hai tên
điên càng dám khẳng định chắc chắn những gì mình nghĩ, anh chầm chậm cất giọng hỏi: “Lại có âm mưu gì đây? Hai cậu đến đây không chỉ đơn giản là để chơi, trò chuyện đâu đúng không?”
Triệu Hoàng Phú cười cười
đáp: “Làm gì có âm mưu gì chứ? Bây giờ chắc là cậu đã ăn cơm trưa rồi
đúng không? Bọn này đến đây là để mời cậu đi ăn món tráng miệng, uống
chút cà phê ấy mà.”
Tống Tranh vừa nghe liền biết nơi mà hai
người họ muốn dẫn anh đến là quán của Lưu Lan, xem ra Triệu Hoàng Phú và Lê Trọng Hưng đã biết chuyện giữa anh và Lưu Lan rồi, không cần động
não cũng biết người nói là Trương Minh Nguyệt, Lưu Lan thân với Trương
đại minh tinh như thế nhất định sẽ kể cho bạn thân mình nghe: “Không đi, tớ bận việc rồi không đi đâu cả, hai cậu muốn đi thì đi đi.”
Biết ngay Tống Tranh sẽ nói như thế, hai người cũng không muốn tốn hơi nói
nhiều, Lê Trọng Hưng và Triệu Hoàng Phú cùng nhau tiến đến mỗi người một bên xách nách Tống Tranh mang đi.
“Này, hai người làm cái gì
vậy? Tớ không có giỡn, tớ phải làm việc.” Tống Tranh vùng vằng không
muốn đi, chân cố tìm gì đó để níu lại nhưng hoàn toàn vô dụng.
“Ai giỡn với cậu chứ? Làm việc thì để sau đi, công việc thì lúc nào xử lý
chả được, cậu mà còn như thế thì mất vợ thật đấy.” Lê Trọng Hưng dùng
sức mang Tống Tranh ra ngoài, Minh Nguyệt của anh đã giao nhiệm vụ này
cho anh thì cho dù thế nào anh cũng nhất định phải hoàn thành, ghi điểm
với cô.
Đinh Thất, Na Na thấy chủ tịch của mình bị lôi ra ngoài
thì trợn mắt, há hốc miệng, tay chân luống cuống không biết phải làm
sao, nghe Tống Tranh gọi hai người nhìn nhau không biết có nên tiến tới
giúp Tống Tranh hay không nữa.
Triệu Hoàng Phú ghì chặt Tống
Tranh, ngoái đầu nói: “Hai người tiếp tục làm việc đi, hai người bọn tôi làm thế là vì hạnh phúc cả đời của chủ tịch hai người đấy.”
Trợ
lý Đinh nghe xong hiểu ngay lập tức, cậu quay đầu sang chỗ khác giả vờ
không nghe không thấy gì cứ để hai người bọn họ kéo Tống Tranh vào thang máy.
Chỉ mất một lúc, Lê Trọng Hưng cùng Triệu Hoàng Phú đã thành công đưa Tống Tranh đến quán của Lưu Lan, Tống Tranh lườm hai
người bạn của mình một cái mới xuống xe, cả hai theo sát đề phòng anh
chạy mất.
Tống Tranh bề ngoài vẫn tỏ ra khó chịu, miễn cưỡng đến
nhưng bước chân của anh đi còn nhanh hơn cả hai người bạn của mình, nếu
để ý kỹ một chút sẽ nhìn thấy khóe môi của anh cong cong lên.
Cả
ba bất ngờ đứng sững lại, đáy mắt của Tống Tranh lạnh xuống khi thấy Lưu Lan lại cùng Hoài Vĩ trò chuyện, cô còn cười tít mắt với anh ta. Anh
siết chặt hai bàn tay lại, lời nói ẩn nhẫn sự tức giận: “Hai cậu cũng
thấy rồi đấy, Lưu Lan vốn dĩ không cần đến tớ, cô ấy không có biểu hiện
gì gọi là tâm trạng không tốt cả, ngược lại thì đúng hơn, hai cậu tốn
công vô ích rồi.”
Tống Tranh hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, càng nhìn anh càng cảm thấy thật chướng mắt, Lưu Lan đúng là một người
phụ nữ vô tâm, không có trái tim mà.
Lê Trọng Hưng, Triệu Hoàng
Phú nhìn tới nhìn lui rồi nhanh chóng đi theo Tống Tranh, bọn họ vất vả
lắm mới kéo được Tống Tranh đến đây, thế mà… ôi hai vợ chồng này thật
khiến người ta cạn lời, bó tay.