Mười một giờ đêm, Tống Tranh quay trở về biệt thự với tâm trạng cực kỳ
tệ, sau khi được bà Ngô báo rằng Lưu Lan vẫn chưa về thì sắc mặt của anh càng tối hơn, cô không đến chỗ hẹn lại không nghe máy, rốt cuộc Lưu Lan đã đi đâu chứ?
Tống Tranh ngồi ở phòng khách chờ Lưu Lan về
trong sự lo lắng, anh sợ cô xảy ra chuyện gì bởi vì hôm nay cô rời khỏi
nhà mà không hề mang theo một vệ sĩ nào. Nếu một chút nữa Lưu Lan vẫn
không về anh sẽ cho người đi tìm.
“Ông chủ! Lúc nãy có một người
đến đây nói là đợi khi nào ông chủ về thì đưa phong bì này cho ông chủ
xem.” Bà Ngô cầm phong bì đưa cho Tống Tranh, bà không biết bên trong là gì mà nó lại dày như thế, là tiền sao?
Tống Tranh nhíu mày cầm
phong bì, bà Ngô nhanh chóng đi vào bên trong, anh mở ra xem bên trong
có khá nhiều tấm ảnh, sắc mặt của anh lạnh lẽo, u ám khi thấy mấy tấm
ảnh toàn là chụp Lưu Lan cùng với Hoài Vĩ, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Tống Tranh biết rất rõ Hoài Vĩ, anh ta là đàn anh học cùng
trường đại học với Lưu Lan, điều qua trọng là đã từng công khai theo
đuổi cô rất quyết liệt, nhiệt tình.
Tống Tranh bất giác
nở một nụ cười tự giễu cợt bản thân, hy vọng càng nhiều thất vọng càng
nhiều, anh lo lắng sợ Lưu Lan xảy ra chuyện còn cô lại vui vẻ trò chuyện với đàn anh, ngay cả điện thoại cũng tắt. Hoá ra từ trước đến giờ đều
là do anh tự mình đa tình, tự mang hy vọng cô còn yêu anh.
Sau khi bác sĩ báo tình hình của Phương Ngọc Mai đã ổn định, không nguy
hiểm gì nữa không những thế còn có dấu hiệu tỉnh lại Lưu Lan vui mừng
quay trở về biệt thự. Bây giờ đã muộn lắm rồi, Lưu Lan sờ túi tìm điện
thoại muốn nhờ Tống Tranh cho người đến đón thì phát hiện không thấy
điện thoại đâu, cô xoay tới xoay lui tìm mãi vẫn không thấy đâu, không
biết đã rơi mất chỗ nào rồi, lại chợt nhớ đến buổi hẹn với Tống Tranh,
Lưu Lan vỗ mạnh lên đầu của mình một cái.
Lưu Lan mất một lúc mới bắt được một chiếc taxi, trên đường về cô luôn lo lắng, thấp thỏm vì lỡ hẹn, cô biết rõ Tống Tranh rất ghét chuyện này, khi về không biết chừng sẽ bị anh mắng cho té tát hoặc sẽ bị anh lườm cho thủng người.
Về đến biệt thự, thấy Tống Tranh ngồi ở phòng khách Lưu Lan mím chặt môi
mình chầm chậm tiến tới, vẻ mặt hối lỗi há miệng muốn giải thích thì bị
Tống Tranh chặn ngang, anh lạnh lùng cất tiếng hỏi, ngữ điệu mang theo
sự tức giận: “Em đã quên buổi hẹn tối nay rồi đúng không? Em có hẹn với
đàn anh Hoài Vĩ của em phải không?”
“Sao anh biết tôi gặp anh
Hoài Vĩ? Anh cho người theo dõi tôi?” Lưu Lan ngạc nhiên khi Tống Tranh
biết cô gặp Hoài Vĩ, cô cau mày nghi ngờ anh cho người theo dõi. Việc
anh cho người theo dõi là hoàn toàn có khả năng, trước giờ Tống Tranh
luôn đặt cô trong tầm mắt, trong lòng bàn tay không có gì là qua mắt
được anh cả. Mặc dù Tống Tranh không có ý xấu nhưng nó khiến cho cô rất
khó chịu, làm cái gì cũng không thoải mái.
Tống Tranh nhếch môi
cười khẩy một tiếng, nhìn Lưu Lan với ánh mắt lạnh tựa như băng: “Tôi có theo dõi hay không còn quan trọng nữa sao? Em có biết hôm nay tôi đã
rất mong chờ vào buổi hẹn này như thế nào không? Từ trước đến giờ em
chưa từng trò chuyện vui vẻ như thế với tôi, một lần cũng không. Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, tôi đã nhận ra được vị trí của tôi trong lòng em
rồi.”
Lưu Lan sững người mất vài giây, đưa mắt dõi theo
bóng lưng của Tống Tranh, cánh cửa đóng sầm lại khiến cho cô giật nảy
mình. Cô cảm thấy nghi hoặc với những lời anh vừa nói, chưa từng nói
chuyện vui vẻ với anh? Lưu Lan nhớ không nhầm trước khi cô từ bỏ tình
yêu của mình dành cho Tống Tranh thì hầu như ngày nào cô cũng nói chuyện với anh bằng cặp mắt lấp la lấp lánh, nụ cười luôn hiện trên môi, chỉ
cần nhìn thấy Tống Tranh là Lưu Lan đã thấy vui vẻ như muốn bay lên tận
trời luôn rồi.
Theo tình tình chạy chạy tình tình theo, Lưu Lan
bật cười trước sự trớ trêu này, cô nhận ra Tống Tranh dường như đã có
một chút tình cảm đối với mình nhưng hiện tại Lưu Lan sợ, sợ đó chỉ là
một chút tình cảm thoáng qua, sợ rồi mọi thứ sẽ như kiếp trước. Chính
Tống Trang mang đến sự ấm áp cho Lưu Lan cũng chính anh đẩy cô ra xa bởi sự lạnh lùng, vô tình của mình. Lưu Lan không dám tiếp nhận tình yêu
này, cô lựa chọn rời đi.
Sáng hôm sau, Tống Tranh rời khỏi biệt
thự rất sớm, bình thường anh sẽ cùng ăn sáng với Lưu Lan sau đó mới đi,
hôm nay anh không ăn sáng cũng không đích thân đưa cô đi làm, đi thăm
Phương Ngọc Mai, Tống Tranh giao lại mọi chuyện cho vệ sĩ.
Tập đoàn Tống thị
Đinh Thất cùng Na Na thấy chủ tịch của mình xuất hiện thì giật mình, trợn
ngược hai mắt không giấu được sự kinh ngạc. Na Na cảm thấy tâm trạng hôm nay của sếp không được tốt cho lắm, sự lạnh lẽo tỏa ra từ trên người
của Tống Tranh như muốn đóng băng cả cô, đợi sau khi Tống Tranh vào
phòng làm việc cô mới nuốt nước bọt hỏi nhỏ Đinh Thất: “Trợ lý Đinh! Anh có biết chuyện gì xảy ra với chủ tịch không? Cãi nhau với vợ sao?”
Ban đầu khi thấy Tống Tranh đến sớm còn mang vẻ mặt dọa người như thế Đinh
Thất cũng sợ chết khiếp, nhưng sau khi nhớ lại chuyện tối hôm qua cậu
liền biết Tống Tranh cùng Lưu Lan chiến tranh lạnh rồi, cậu không dám
nhiều lời với Na Na nên trả lời qua loa: “Chắc là vậy, tôi cũng không rõ nữa.”
Trợ lý Đinh tiến đến gõ cửa phòng làm việc của
Tống Tranh, nhận được sự cho phép cậu bèn đẩy cửa đi vào. Đinh Thất lấy
hết can đảm hỏi chuyện, cậu cũng được xem như là quân sư tình yêu của
sếp, nếu như để tình trạng này kéo dài thì người khó sống là cậu cùng
mọi người ở Tống thị: “Chủ tịch! Ngài…” Cậu rất muốn hỏi nhưng lời nói
tới miệng lại không dám thốt ra.
“Nếu liên quan đến chuyện tối
qua thì tôi không muốn nghe, không muốn nhắc tới, không còn chuyện gì
khác thì cậu ra ngoài đi.” Tống Tranh lạnh lùng lên tiếng, hiện tại anh
muốn tập trung làm việc để quên đi chuyện này, chỉ cần nghĩ tới là trong lòng anh lại khó chịu, bực tức.
Bị chủ tịch của mình quăng cho
cặp mắt sắc như dao, cả người Đinh Thất giật thon thót vội vàng chạy ra
bên ngoài, thời buổi này làm trợ lý cũng không dễ dàng gì.
Tối
hôm qua, Tống Tranh không chịu nghe Lưu Lan giải thích, không muốn nghe
cô nhắc gì đến người đàn ông khác trước mặt anh, cơn tức giận trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai anh không muốn chạm mặt với Lưu Lan, anh sợ bản
thân không kiềm chế được mà làm tổn thương đến cô.