Thái Bách Trung cùng Cao Đạt và quản lý
đang bàn bạc các dự án tiếp theo thì trợ lý mới của Thái Bách Trung gấp
gáp gõ cửa rồi vội bước vào, Thái Bách Trung liếc mắt cau mày hỏi: “Có
chuyện gì mà cô lại hớt ha hớt hải như thế? Mà không phải hôm nay cô xin nghỉ để đi họp lớp sao? Sao lại về sớm vậy?”
Trợ lý ôm ngực thở
một lúc mới trả lời: “Chắc hẳn mọi người vẫn chưa biết tôi và em gái của Lưu Lan là Lưu Bội Linh từng học chung lớp với nhau, hôm nay đi họp lớp tôi vô tình nghe được Lưu Bội Linh nói với đám bạn thân của cô ta rằng
Lưu Lan đã kết hôn, hơn nữa người mà Lưu Lan kết hôn còn là Tống Tranh.” Lúc nghe được cái tin tức chấn động này nữ trợ lý đã ngay lập tức gọi
điện cho Thái Bách Trung và quản lý nhưng không ai nghe máy, chợt nhớ
hôm nay bọn họ họp nên cô ta đã chạy nhanh đến đây báo cho Thái Bách
Trung và Cao Đạt biết.
“Cái gì? Cô vừa mới nói cái gì? Cô nói lại một lần nữa cho tôi nghe xem.” Thái Bách Trung cảm thấy hai tai của
mình lùng bùng, ù hẳn đi, chắc chắn hắn nghe nhầm rồi, chuyện này tuyệt
đối không thể nào, làm sao có thể chứ?
Cả quản lý cùng
Cao Đạt cũng giật bắn người, cảm thấy bản thân nhất định cũng nghe nhầm
rồi. Trợ lý nhăn mặt cố gắng lặp lại một lần nữa: “Lưu Bội Linh nói Lưu
Lan đã kết hôn rồi, đối tượng kết hôn chính là Tống Tranh.”
Không chỉ Thái Bách Trung mà cả quản lý của hắn cùng Cao Đạt chết điếng cả
người, Cao Đạt run rẩy, kinh sợ, miệng cứ lẩm bẩm: “Xong rồi, lần này
thì xong thật rồi, cái công ty này sắp không xong rồi, dính dáng tới ai
không dính dáng lại dính dáng tới Tống Tranh.” Vừa nghe đến cái tên Tống Tranh Cao Đạt liền muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, ông ta cảm thấy công ty
của mình không trụ được lâu nữa.
Thái Bách Trung vẫn ngoan cố
không tin vào chuyện này, ánh mắt hoảng hốt hắn đứng bật dậy miệng không ngừng phủ nhận: “Không thể, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra,
không có khả năng, làm sao Lưu Lan lại có thể quen biết với Tống Tranh
rồi kết hôn với anh ta được chứ? Tống Tranh làm sao có thể để ý một
người như cô ta.”
Nếu Tống Tranh thật sự là chồng của Lưu Lan thì chuyện tai nạn ở phim trường có thể giải thích được rồi, ngay từ đầu
Thái Bách Trung đã nghi ngờ chuyện này có người đứng sau gây ra nhưng
lại không nghĩ ra được là ai, Lưu Lan không có khả năng thao túng mọi
thứ như thế, không tìm ra được ai nên Thái Bách Trung cho là mình xui
xẻo nên bị thế. Bây giờ thì biết rồi, quả thật Lưu Lan không làm được
nhưng Tống Tranh chồng cô ta thì có thể, dư sức gây ra nữa là đằng khác.
Cao Đạt ôm ngực cố gắng hít thở, ông ta cảm thấy mình sắp không ổn rồi, Cao Đạt chỉ chỉ tay vào mặt của Thái Bách Trung cảnh cáo: “Kể từ bây giờ
cậu không được động đến Lưu Lan, dù chỉ là một cọng tóc cũng không được
động tới. Tôi không muốn cả cái công ty này tiêu tùng chỉ vì cậu, nếu
cậu còn dám làm càn thì đừng trách tôi vô tình, không có cậu thì tôi còn vô số nghệ sĩ khác, bọn họ đang chờ tôi nâng đỡ đấy.”
Quản lý
của Thái Bách Trung liếc mắt nhìn nghệ sĩ của mình, cậu ta quá hiểu rõ
Thái Bách Trung là người như thế nào, những lời cảnh cáo của Cao Đạt hắn nhất định sẽ không để vào tai, hắn không sợ phong sát bởi vì Thái Bách
Trung đủ độc ác, đủ âm hiểm để khiến Cao Đạt không phong sát được mình.
Thái Bách Trung là một tên điên đúng nghĩa, hắn cái gì cũng dám làm.
Thái Bách Trung hoàn toàn không nghe lọt tai mấy lời mà Cao Đạt nói, hắn
không nói gì chỉ im lặng rời khỏi phòng họp. Ban đầu Thái Bách Trung
cũng đâu có muốn động đến Lưu Lan, chỉ là do cô tìm hắn gây chuyện trước thôi, nếu Lưu Lan an phận không có ý định vạch trần hắn thì hắn đâu cần phải năm lần bảy lượt tìm cách trừ khử cô.
Bà Ngô xin nghỉ phép một thời gian để về quê, trước khi về bà gọi cho Hà
Yên Thư báo chuyện Tống Tranh và Lưu Lan chiến tranh lạnh với nhau, lần
này thật sự rất nghiêm trọng. Mặc dù lúc trước hai người chia phòng để
ngủ nhưng không có đến mức này.
Chiều tối, Lưu Lan được vệ sĩ đưa về biệt thự, bà Ngô đã về quê, Tống Tranh thì đi làm chưa về, căn biệt
thự bỗng chốc trở nên im ắng đến đáng sợ, cô có chút không quen. Lưu Lan mở tủ lạnh thấy bên trong không có mấy thứ cô cần để nấu ăn liền đi mua ở siêu thị gần đó.
Hà Yên Thư đến không thấy ai thì nghĩ chắc
con dâu và con trai đang ở trên phòng, bà đi nhanh lên trên lầu, gõ cửa
không thấy ai trả lời, bà hé cửa nhìn vào bên trong không thấy ai bèn
đóng cửa lại, cửa chưa kịp đóng thì Hà Yên Thư vô tình một bản hợp đồng
bị rơi dưới sàn gần tủ quần áo, bà bước vào nhặt lên vốn định để lên bàn nhưng khi thấy trên đó có tên của con trai cùng con dâu bà hiếu kỳ mở
ra xem thử, đây là lần thứ hai Hà Yên Thư thấy bản hợp đồng này rồi.
Hà Yên Thư như bị hóa đá khi đọc nội dung bên trong bản hợp đồng, bà dụi
mắt cố đọc lại một lần nữa, chắc là bà đã đọc nhầm rồi. Sau khi xác nhận bản thân không có đọc nhầm nội dung bên trong bản hợp đồng, hai mắt của Hà Yên Thư đỏ lên, dường như không muốn tin chuyện này là thật.
Lưu Lan quay về thấy túi xách của mẹ chồng mình ở ghế sô pha, cô đảo mắt
một vòng tìm mẹ chồng, khi ngước lên trên lầu cô cả kinh, hốt hoảng chạy nhanh lên phòng. Thấy Hà Yên Thư đang cầm bản hợp đồng hôn nhân, Lưu
Lan luống cuống tay chân, hoảng sợ vô cùng, cô mấp máy môi một hồi mới
nói thành lời: “Mẹ… mẹ hãy nghe con giải thích…”
“Là thật? Vậy là trước giờ hai đứa đều gạt ba mẹ? Bây giờ thì mẹ đã hiểu tại sao hai đứa lại không chịu tổ chức đám cưới rồi, vì sớm muộn gì hai đứa cũng sẽ ly
hôn thôi đúng không?” Hà Yên Thư không muốn tin chuyện này, bà rất đau
lòng, hóa ra từ trước đến giờ con trai và con dâu đều lừa dối bà, không
có tình yêu gì ở đây cả, tất cả mọi thứ đều dựa trên một bản hợp đồng
hôn nhân.
“Mẹ!” Lưu Lan hoảng sợ thấy mẹ chồng mình sắp ngất đi
liền vội chạy đến đỡ, cô lo lắng, cảm thấy có lỗi rất nhiều với bà. Sau
khi dìu Hà Yên Thư ngồi xuống giường, cô hoảng loạn lấy điện thoại gọi
cho Tống Tranh.