Biển Cấm

Chương 24


trướctiếp

Nguyên Bảo thật mau đã trở về từ Bảo Linh Quan, theo sau một thiếu niên mảnh khảnh trên người mặc đạo bào màu xanh, chân mang giày thái cực*.

(*太极鞋.)

Đây là đệ tử của Lữ Chi Lương, tên là Tiếu Phi Vũ, năm nay vừa mới mười bảy, tuổi không lớn lắm, thiên phú lại rất cao, học trọn tinh hoa, tất cả đều là sư phụ y truyền cho.

“Ai bị thương?” Y vội vã chạy đến, khuôn mặt tuấn tú chạy ra một tầng màu hồng.

Ta cùng Mặc Diễm né qua một bên, cho y nhìn tiểu Bạch long trên giường.

“?” Y nhìn nhìn, phản ứng không khác gì ta lúc trước, trừng mắt hút khí, vô cùng khiếp sợ.

“Ngươi xem thử còn có thể cứu không?” Ta nói với y sự tích nhặt được tiểu Bạch long của Mặc Diễm, “Hắn vừa mở mắt.”

Thiếu niên ngồi xuống bên cạnh giường, mở hòm thuốc tùy thân, xốc chăn ở trên người tiểu Bạch long lên, vừa nhìn hàng lông mày thanh tú lập tức nhíu lại.

“Bị thương thật nặng a.”

Y bắt đầu xử lý vết thương một cách thành thạo, lọc đi da thịt bị đốt cháy của tiểu Bạch long, lúc vết thương máu me đầm đìa kia lộ ở trước mắt, ta theo bản năng che đi hai mắt của Mặc Diễm.

“Cha làm gì nha?” Nang gỡ tay ta ra kêu loạn, “Dọa con giật mình!”

Ta bụm lấy miệng nàng đẩy nàng tới cửa, “Đi, đi chơi với Nguyên Bảo, cha ở đây xem là được rồi, chờ hắn tỉnh lại thì gọi con.”

“Nguyên Bảo thì có gì vui?”

“Con cũng không chơi với gã làm sao con biết chơi không vui?”

Nguyên Bảo ở một bên nghe vậy run rẩy, muốn nói lại thôi, ánh mắt nhìn ta chứa đầy “Cự tuyệt”, giống như không phải đi chơi với Mặc Diễm, mà là phải đi chịu chết.

Ta đẩy nàng ra ngoài: “Nơi này máu me dao kéo có gì đẹp? Ngoan, đừng xem.”

Sau đó cũng không để ý tới nàng, trực tiếp đóng cửa.

Lúc trở lại bên giường, Tiếu Phi Vũ đang xử lý vết thương trên đầu tiểu Bạch long. Y vừa đụng tới, tiểu Bạch long rõ ràng còn đang hôn mê lại vẫn giãy giụa theo, dường như vô cùng đau đớn.

“Coi chừng…” Lời vừa ra khỏi miệng, tự bản thân đều sững sờ.

Tiếu Phi Vũ dừng động tác nhìn qua, trong mắt đều là khó hiểu.

Ta hắng giọng một cái nói: “Sừng của Long tộc rất nhạy cảm, hiện tại nhất định là hắn rất đau, có thứ gì... có thể giảm đau không?”

Thiếu niên nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Có thì có, nhưng đều là cho người dùng, rồng mà nói sư phụ không ở đây ta không dám lung tung. Nếu không ngươi ôm đầu hắn để cho hắn đừng lộn xộn, ta tới bôi thuốc?”

Ta nhìn y một lúc, lại nhìn tiểu Bạch long không nhúc nhích trên giường, cảm thấy có chút khó xử.

Hắn thật sự rất giống Linh Trạch, ta không nên dựa hắn gần như vậy, lỡ như kích dậy tâm ma thì phiền toái.

Vẫn là kêu Lưu thúc đến đây đi, sức lực của ông ấy cũng lớn.

“Ta……”

Lúc này tiểu Bạch long bỗng nhiên giật giật đầu, miệng phát ra tiếng kêu dài mà mỏng manh, giống như thú non, thành công dừng lại bước chân của ta.

Ta cắn răng một cái, tung vạt áo liền ngồi xuống giường, ôm đầu tiểu Bạch long vào trong ngực.

“Đến đi, mau một chút.”

Tiếu Phi Vũ gật gật đầu, lúc mới xuống tay, quả nhiên động tác nhẹ nhàng hơn vừa rồi không ít.

Nhưng dù nhẹ dù mau, tiểu Bạch long vẫn là đau đến run lẩy bẩy, bốn móng vuốt giãy giụa trong vô thức, động đến mấy vết thương trên người kia lại chảy ra máu.

Ta một tay cố định đầu hắn, tay còn lại giữ lấy hai chân trước của hắn. Móng rồng sắc bén, lúc giãy giụa không thể tránh khỏi rạch mấy đường trên tay ta, đau đớn cộng thêm mùi máu tươi ngập phòng, khiến người bực bội không thôi.

Ta nhíu mày, dứt khoát nhắm mắt niệm Thanh Tâm Chú.

Chờ đến khi ta niệm Thanh Tâm Chú lần thứ mười, Tiếu Phi Vũ ngừng động tác.

“Được rồi.”

Ta mở mắt ra, vết thương trên đầu tiểu Bạch long đã được xử lý tốt, lúc này hô hấp bằng phẳng, hai mắt khép hờ, hẳn là tạm thời không còn đáng ngại.

Tiếu Phi Vũ ngâm hai tay vào chậu nước: “Có phải sừng của hắn bị gãy lúc rơi xuống không? Các ngươi có đi tìm cái hố kia không? Sừng rồng chính là bảo vật, tìm được nghiền thành phấn cho hắn uống cũng có thể thúc đẩy miệng vết thương khép lại.”

“Chưa, đợi lát nữa ta đi xem.” Ta cẩn thận đặt tiểu Bạch long xuống giường, chèn lại chăn cho hắn.

Tiếu Phi Vũ lắc lắc tay, ngồi vào bên cạnh bàn nhấc bút viết đơn thuốc.

Ta tiễn y đến cổng lớn, y dựng một tay ở trước người, ngón cái cùng ngón giữa chắp lại, khom lưng hành lễ cáo biệt ta.

“Ta đây đi trước, nếu vết thương của Bạch long có thay đổi gì, có thể gọi Nguyên Bảo lại đến trong chùa tìm ta.” Y đổi hướng bước chân, chuyển một nửa bỗng dừng lại, “Đúng rồi, có lẽ mấy ngày nữa sư phụ ta sẽ về, liền trong tháng này.”

Ta gật gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng lưng chậm rãi rời đi của y.


trướctiếp