Biển Cấm

Chương 25


trướctiếp

Mặc Diễm giận dỗi với ta, nàng không hiểu vì sao ta lại đột nhiên trở nên lãnh khốc như vậy.

Ài, thật sự không phải ta lãnh khốc, thế sự vô thường, ta chỉ là không muốn mạo hiểm, này cũng là chuyện bất đắc dĩ…

Nàng nhốt mình ở trong phòng, không để ý tới ta, mặc kệ ta gõ cửa thế nào cũng không mở,

Đứa nhỏ lớn rồi, thật là càng ngày càng khó dưỡng. Nhớ năm đó khi nàng vẫn còn là một tiểu Xích long nào có nhiều chuyện như vậy, ta đi chỗ nào nàng liền đi chỗ đó, không cho đi cùng còn phải khóc nhè, hiện tại… hiện tại đều sẽ giận dỗi ta. Về sau trở về Bắc Hải, nàng thành Công chúa cao cao tại thượng, sợ là cũng sẽ không nhớ rõ một người cha nuôi nghèo kiết hủ lậu ta đây.

Ta nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến ngàn vạn, một chốc bay đến chỗ này, một chốc lại bay đến chỗ kia. Qua một lúc, liền nghĩ đến tương lai Công chúa xuất giá, một Giao nhân không danh không phận thấp kém như ta, sợ là chỉ có thể trốn ở sau đám người yên lặng rơi lệ chúc phúc.

Nghĩ như vậy, càng thêm chua xót.

“Chủ nhân, ta đã về. Ta ném hắn đến chỗ cách nơi này hai ngọn núi, bảo đảm không tìm được đường về.”

Lưu thúc vừa đi liền tốn hơn một canh giờ, xem ra là có nghe theo lời dặn dò của ta, ném người đến rất xa.

Ngón tay ta chống đầu, day day thái dương nói: “Làm tốt lắm.”

Cóc tinh được ta khích lệ, giọng đều sang sảng mấy phần: “Chủ nhân có việc cứ phân phó, Lưu thúc nhất định làm đến ổn thỏa.”

Ta gật đầu, lại để cho ông ta lui ra.

Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại mình ta, ta mở mắt ngẩn người một lúc, phun ra một hơi nghẹn khuất thật dài.

Này là chuyện gì a...

Thời tiết trong núi thất thường, ban ngày vẫn là trời quang mây đãng, đến tối đột nhiên nổi sương mù, bắt đầu mưa tí tách.

Ta bị tiếng mưa đánh thức, khoác áo ra ngoài hành lang xem, biết rõ trận mưa này không thể ngừng trong thời gian ngắn được. Theo nước mưa không ngừng rơi xuống, nhiệt độ trong núi dần giảm.

Nhìn bầu trời đêm đen nhánh, lòng ta thật sự có chút bực bội, luôn cảm thấy ông trời cố ý chỉnh ta, không cho ta được yên bình.

Sớm không mưa muộn không mưa, cố tình mưa vào lúc này, cố tình… mưa vào đêm ta tiễn Linh Trạch đi.

Tuy nói rồng không sợ nước, nhưng hiện tại hắn bị thương nghiêm trọng, nếu như trận mưa này liên tục không ngừng, nhiệt độ lại hạ thấp, dù hắn có là Long vương Bắc Hải cũng sẽ không tốt lắm.

Ta lo lắng vòng qua vòng lại ở ngoài hành lang cả đêm, đến ngày hôm sau trời mới tờ mờ sáng, rốt cuộc quyết định chụp bay cửa của nhà cóc tinh, lôi Lưu thúc còn chưa tỉnh ngủ dậy để làm dẫn đường cho ta.

“Sao chủ nhân lại muốn tìm người về?” Cóc tinh hóa thành nguyên hình, ngửi ngửi chỗ này ngửi ngửi chỗ kia, nhún nhảy giữa núi rừng, giống như một ngọn núi nhỏ xanh biếc có thể di động.

Ta theo sau ông ta, cầm ô giấy đi chậm trong mưa.

“Không liên quan đến ngươi, đừng hỏi lung tung.”

Chỉ là ném đi một con rồng mới nhặt được không có quan hệ gì, Mặc Diễm đều tức giận như vậy, nếu ngày nào đó nàng biết Linh Trạch là cha ruột của nàng, mà bởi vì một ném này của ta ném đến lão nhân gia hắn sinh ra nguy hiểm gì đó, sau khi nàng biết được chân tướng sợ là sẽ không tha thứ cho ta.

Làm cha mẹ mới biết cha mẹ không dễ, mặc dù cha ta đối với ta chẳng ra gì, còn tiến cống ta đến Bắc Hải, nhưng dưỡng ta lớn đến chừng này, ông ta cũng thật sự không dễ dàng. Ta còn nhỏ liền tự tiện xông vào cấm địa, thả ra thức thần của Ác long, phạm phải họa lớn, nếu Linh Trạch thô bạo một chút, trị tội toàn bộ Dạ Giao Tộc cũng không phải không thể.

Lúc trước ta luôn cảm thấy hắn lãnh khốc, kỳ thật giống như hôm nay Mặc Diễm nhìn ta, có chút phiến diện.

Có lẽ ở trong mắt ông ta, đứa con ngốc của ông đã chết từ khi phá bỏ phong ấn của cấm địa, về sau có thể nói có thể nhảy, tướng mạo giống con ông như đúc, cũng chỉ là một người khác có được thức thần của Ác long mà thôi.

Một người xa lạ, vì cái gì ông ta phải bỏ ra tình thương của cha?

Cái bụng màu nâu nhạt của cóc tinh phồng lên lại dẹp xuống, nhảy lên phía trước.

“Kỳ quái, hẳn là ở gần đây a, sao lại không có?” Ông ta ngừng ở dưới một gốc cây khô bị đổ nhìn ngó xung quanh, “Chủ nhân, ngày hôm qua ta chính là bỏ tiểu Bạch long kia ở chỗ này, người xem, chăn vẫn còn a.”


trướctiếp