Thời gian này những lúc không người, Trí Khương vẫn không khỏi tự động
nghĩ tới đêm đó, buổi tối còn mộng xuân, trong mộng có bộ пɡựᴄ cường
tráng của đàn ông, có cánh tay mạnh mẽ, còn có khiêu khích từ Dịch Dương và nụ cười gian xảo của Dực Phàm. Buổi sáng tỉnh lại, thấy cảm giác
dính ướt quen thuộc, không nhìn cô cũng rõ mình đã ướt rồi… Quả nhiên
làm nhiều thì sẽ đói khát nhiều sao? Chẳng lẽ thực sự giống như bọn họ
nói, sau này mỗi ngày cũng không rời bọn họ được nữa?
Vì tình trạng
sức khỏe và tinh thần, mấy tuần sau cô đều tận lực không trêu chọc hai
sắc lang kia, nhưng bọn họ đều có cách để khép cô vô tội “trêu chọc”,
sau đó kéo que thương yêu một phen. Ví dụ:
Cô nhờ Dịch Dương bổ túc
một môn, này cũng bị Dịch Dương gọi là “trêu chọc”, bởi vì trêи người cô tản ra từng luồng hương thơm, hắn nhìn cần cổ trắng nõn của cô, tưởng
tượng nhiệt độ ấm áp của nó, chỉ muốn biến thân thành quỷ hút máu mà
hung hăng cắn lên một ngụm.
Trí Khương chu miệng lắc lấy lắc để khiến hắn hoàn hồn, “Em gọi anh nửa ngày rồi, nghĩ cái gì đó?”
“Ừm? Hả… Cái gì?”
“Chỗ này, giải làm sao?”
“Bảo bối để anh hôn một chút rồi anh dạy em.” Ăn đậu hũ là chuyện có thể thông cảm nha.
Trí Khương không muốn dây dưa với hắn nhiều nên chỉ mổ lên môi một cái rồi
tránh ra. Dịch Dương không biến thành quỷ hút máu, nhưng lại hóa lưu
manh, “Chỉ như vậy? Em ngược đãi anh! Anh hôn em cũng không có hôn nhỏ
mọn như thế, phải là hôn như vầy…”
Nói rồi kéo cô qua triền miên hôn
sâu, còn xoa nắn lên điểm mẫn cảm cua cô, cuối cùng, Trí Khương mất lý
trí cùng hắn lăn lên giường một hồi, cũng không học được cái gì.
Mắt
thấy cuối kỳ phải đến, tiếp tục như vậy nữa có thể không làm được! Trí
Khương cắn răng một cái, giậm chân một cái, chuyển về ký túc xá ở, triệt để xa cách bọn họ. Thế là, kế tiếp mấy người cuối tuần, Dịch Dương cùng Dực Phàm như ăn chay hòa thượng, ngoại trừ cho nàng tiết lộ địa điểm
thi cùng năm rồi ra đề mục lệ cũ, ngay cả hôn nhẹ đều không thể, bảo bối luôn luôn mượn cớ trốn cách bọn họ, làm phải mặt của bọn họ càng ngày
càng … hơn xấu xí. Hội học sinh người rất tao ương, Dịch Dương nhỏ
nhuyễn kiện (software) công ty công nhân cũng không tiện quá.
Thật vất vả nấu đến nghỉ, vốn tưởng rằng có thể tùy ý đại chiến ba trăm hiệp các chàng trai cũng rất buồn bực nghe được tin dữ: Mẹ của Trí Khương
quyết định mang toàn gia về quê lễ mừng năm mới, năm rồi bởi vì Trí
Khương muốn thi đại học, sẽ không trở lại. Cái này ngược lại là có thể
mang cái ở cao đẳng học phủ đi học khuê nữ trở lại khoe khoang một cái.
Toàn gia không có phản đối quyền lợi, mới vừa thi xong Trí Khương liền
trực tiếp bị đánh bao mang về quê.
Dực Phàm cùng Dịch Dương ruột đều
phải hối thanh, sớm biết rằng là hơn chán tử một hồi, hiện tại chỉ có
thể tưởng niệm cho từng khúc ruột đang đứt đoạn.
Dực Phàm nghĩ muốn
đi quê nhà nhìn bảo bối, bị Trí Khương ngăn lại, này quê nhà tam cô lục
bà, bát quái có thể cực kỳ. Dịch Dương cũng không đồng ý, nếu như Dực
Phàm đi, mình cầm cái thân phận gì đi gặp nàng, còn không bằng cũng
không muốn đi, khổ cũng muốn khổ mọi người!
Trí Khương vẫn đợi đến
mười lăm tháng Giêng, trong khoảng thời gian này, bởi vì quê nhà không
có lắp đặt giây điện, bọn họ bảo điện thoại cháo đều phải đem điện thoại di động đánh bể, cho tới đêm khuya đều luyến tiếc treo. Trí Khương cũng là muốn bọn họ, không chỉ … mà còn là trong lòng dựa vào bọn họ ở bên
cạnh cảm giác, ngay cả thân thể cũng bắt đầu khát vọng nam nhân âu yếm,
có đôi khi nghĩ ngủ không được, không thể làm gì khác hơn là ở đêm khuya “Quấy rầy” bọn họ, lấy này đến thư mổ ɖu͙ƈ vọng.
Ngưu lang Chức Nữ
đều có gặp gỡ một ngày, này “Đối với” tình nhân nhỏ cũng không ngoại lệ. Trí Khương trở về xế chiều hôm đó hãy cùng trong nhà xin nghỉ, thẳng
đến Dực Phàm nhà đi.