Trò Chơi Đang Load

Chương 96: Thanh niên đẹp trai tài giỏi chúng ta…


trướctiếp

Tiên ốc… gì cơ?

Giang Tà nói: “Tình huống nhà tôi thế nào em cũng thấy rồi đấy, tôi thực sự rất cần sự giúp đỡ của em. Thực không dám giấu giếm, dì giúp việc lúc trước tôi thuê sắp đến kỳ gia hạn hợp đồng rồi, tôi cũng không thích thói quen làm việc một giờ mà mời tôi xem mắt tận sáu mươi phút của bà ấy nên đang tính đổi người…”

Y thuê giúp việc cái đếch ấy, cũng chẳng có giúp việc gia đình nào thiếu chuyên nghiệp đến độ suốt ngày đi mai mối cho ông chủ cả.

Đáng thương thay Tạ Tịch mới bỡ ngỡ bước vào đời, bị con cáo già họ Giang xoay mòng mòng.

“Nếu em đến giúp đỡ thì tôi khỏi cần tốn công tìm người khác.” – Giang Tà hỏi: “Em chắc không lo chuyện mai mối giúp tôi giống bà ấy đâu nhỉ?”

Đề tài vừa thay đổi, Tạ Tịch lập tức bị dắt mũi: “Đương nhiên là em không!”

Trong mắt Giang Tà đong đầy ý cười: “Vậy thì tốt quá!”

Đợi đến khi phát hiện ý trêu chọc trong mắt y Tạ Tịch mới tỉnh táo lại, cậu nói: “Em không phải dân chuyên, cũng chưa từng nhận việc này bao giờ…”

Giang Tà ngắt lời cậu: “Tôi rất hài lòng về em, dọn dẹp như vậy là được rồi.”

Tạ Tịch thoáng ngập ngừng.

Giang Tà lại nói: “Em cần việc làm, tôi thì cần người, chúng ta vừa khéo đáp ứng nhu cầu của nhau, sao lại không hợp tác chứ?”

Tạ Tịch còn đang do dự.

Giang Tà lại bắt đầu khua môi múa mép: “Em còn nhỏ, không hiểu được nỗi đau của đàn ông trưởng thành độc thân. Tôi bộn bề công việc nên không có thời gian chăm chút nhà cửa, tuyển giúp việc thì phần lớn đều là phái nữ, trẻ quá không dám nhận, già quá lại không dám dùng, đúng là chẳng dễ dàng. Em xem dầu gì em cũng ra ngoài làm công, chẳng bằng đến chỗ tôi có phải tốt hơn không?”

Tầm xàm ba láp một hồi y lại bắt đầu lừa lọc: “Các cụ thường nói một ngày làm thầy cả đời làm cha, em cứ coi thầy như người cha già đáng thương, không nơi nương tựa đi.”

Tạ Tịch: “…”

Đây không phải một ngày làm thầy cả đời làm cha, mà là một ngày làm thầy cả đời rớt hố.

Giang Tà thấy sắc mặt bạn nhỏ rốt cuộc thả lỏng bèn hỏi lại: “Quyết định thế nào, chàng tiên ốc của thầy?”

Đại khái mấy người làm nghề giáo đều có tài ăn nói, giọng nói đặc biệt của Giang Tà vốn đã dễ nghe, sau khi cố ý đè thấp âm lượng càng khiến lỗ tai người ta tê dại.

Lỗ tai Tạ Tịch khẽ run lên, rốt cuộc cậu cũng chịu mở miệng: “Không!”

Giang Tà ngớ ra, thầm nghĩ chẳng nhẽ chiêu trò lừa gạt của mình mất linh?

Bạn nhỏ nhanh chóng tiếp lời: “Em không phải tiên ốc gì cả, nhưng công việc này em nhận ạ.”

Tay già đời bị cậu bạn nhỏ xoay một vòng những vẫn hớn hở như thể trên trời mới rơi xuống vài tỷ.

Tạ Tịch nghiêm chỉnh gập người thật sâu trước mặt Giang Tà: “Em cám ơn thầy Giang!”

Cậu biết Giang Tà có ý tốt, ban nãy do dự không phải vì không thích công việc này mà là cảm thấy ân tình mình nhận quá lớn, không biết phải trả sao cho hết.

Thế nhưng lời đề nghị này quá mê người, không cần làm nhân viên quầy bar hay tiếp xúc với đám đông, thực sự tốt không chỗ chê.

Huống hồ Giang Tà đang cần một người giúp việc thật, nếu giúp việc trước của y đã đến kỳ gia hạn hợp đồng, vậy cậu đến làm cũng không tính là cướp miếng cơm của người ta.

Chuyện tốt như vậy cậu thực sự không muốn bỏ lỡ chút nào.

Tâm trạng Giang Tà vô cùng tốt, vừa được như ý đã lòi đuôi ra: “Quyết định như vậy đi, tiền lương hai trăm một giờ được không?”

Tạ Tịch thình lình ngẩng đầu lên, tròng mắt đen láy nhìn y chòng chọc.

Giang Tà: “…”

Hai trăm chưa đủ hả? Mà tiền học phí của đại học X là bao nhiêu nhỉ? Giá một chiếc máy tính… hồi trước trợ lý đi mua cho y hình như phải mất năm mươi nghìn. Haizzz… Kế thừa di sản nhiều quá nên quên luôn khái niệm về tiền bạc rồi.

Tạ Tịch hốt hoảng: “Sao cao như vậy được? Thầy à, lúc trước thầy tìm dịch vụ giúp việc ở đâu vậy? Thầy bị lừa rồi!”

Cao, cao lắm hả?

Giang Tà vội vàng lấp liếm, câu trước không hề ăn nhập với câu sau: “Hai trăm một ngày là cao hả? Không phải quét dọn vệ sinh chút là xong việc đâu, em còn phải chuẩn bị bữa trưa với bữa tối cho tôi nữa.” – Bữa sáng chắc là thôi vậy. Cơ thể đang trong thời kỳ phát triển mà bắt dậy sớm quá cũng không tốt.

Tạ Tịch rõ ràng thoáng thở phào một hơi, cậu nói: “Em nghe thấy thầy bảo hai trăm một giờ.”

Giang Tà bình tĩnh đáp: “Em nghe lầm rồi.” – Nguy hiểm thật!

Tạ Tịch nói: “Dù vậy hai trăm một ngày cũng là một cái giá rất cao, em…”

Giang Tà nghiêm mặt nói: “Em đừng đánh giá thấp công việc này. Tôi còn hy vọng em có thể bớt chút thời gian giúp tôi xử lý một vài văn bản gốc, coi như làm một trợ lý nho nhỏ.” – Để hợp lý hóa vấn đề tiền bạc, thầy Giang gần như vắt nát óc kiếm cớ.


trướctiếp