Trò Chơi Đang Load

Chương 95: Chàng tiên ốc


trướctiếp

Nghe y nói vậy, Tạ Tịch lộ vẻ sống không còn gì luyến tiếc nữa.

Cậu vừa gào vừa khóc với đối tượng mới quen biết một ngày, đã thế người này còn là giảng viên dạy môn chuyên ngành khoa cậu nữa chứ…

Sao cậu lại ngu ngốc như vậy!

Không phải chỉ cảm cúm xíu thôi à, sao đến cả đầu óc cũng bị hun cho ngáo luôn?

Tạ Tịch ảo não muốn chết, vô cùng hy vọng mình chỉ đang nằm mơ.

Kỳ thực chuyện tối qua không hề khoa trương như Giang Tà kể, Tạ Tịch khóc thật đấy nhưng cậu chỉ lặng lẽ rơi nước mắt mà thôi, khóc không ra tiếng, mắt nhắm chặt, người sốt đến mê man mà nước mắt cứ lẳng lặng ứa ra.

Dáng vẻ kia khiến người ta vô cùng đau lòng, Giang Tà thực sự không muốn nhìn thấy cảnh này thêm lần nào nữa.

Hoàn cảnh sống rốt cuộc tồi tệ ra sao mới có thể giày vò một cậu nhóc choai choai thành ra dáng vẻ hiện tại?

Mỗi giọt nước mắt lăn xuống gò má kia đều như dung nham nóng hổi, in hằn dấu vết khó phai mờ trong lòng Giang Tà.

Y không muốn cậu rơi nước mắt, càng không muốn cậu nhớ lại những ký ức tồi tệ, cho nên sau khi Tạ Tịch tỉnh lại Giang Tà mới nói mấy lời bông đùa kia, hy vọng cậu gỡ xuống dáng vẻ kiên cường gắng gượng, cũng muốn tới gần cậu hơn chút.

“Bạn nhỏ lại đây nào, ăn ít cháo cho hồi sức đi!” – Giang Tà bưng bát cháo lên, dùng thìa khuấy nhẹ, chờ nguội bớt mới ghé đến bên miệng Tạ Tịch.

Tạ Tịch còn đang chìm đắm trong cảm xúc hoài nghi cuộc đời nên chưa nghe ra y nói gì.

“A…” – Giang Tà vô cùng hăng hái, còn thực sự coi Tạ Tịch là trẻ con, há miệng nói “a” để dỗ dành cậu ăn.

Tạ Tịch hoàn hồn lại, câm nín nhìn về phía Giang Tà đang há to miệng.

Giang Tà chớp chớp mắt, mặt dày mày dạn nói: “Xem ra giờ tỉnh thật rồi.”

Tạ Tịch sao có thể để y đút mình ăn được chứ? Cậu nhìn bát cháo được ninh nhừ mà lòng mềm nhũn cả ra, vươn tay nhận lấy rồi nói: “Để em tự ăn.”

Giang Tà không tiếp tục chòng ghẹo nữa, đưa bát cho cậu rồi bảo: “Ăn đi, cháo bớt nóng rồi, để lâu thêm nữa là nguội mất.”

Tạ Tịch cúi đầu nhìn chằm chằm bát cháo: “Em cảm ơn thầy!”

“Khách sáo làm gì!” – Xem chừng đứng đắn được một giây đã là cực hạn của Giang Tà, y lại quay về bản tính cũ: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha, cha già chăm sóc trẻ nhỏ không phải là điều hiển nhiên sao?”

Tạ Tịch: “…”

Thầy quả nhiên không phải người thường.

“Ăn nhanh đi!” – Vị cha già nào đó nói với giọng sâu xa: “Tôi ninh mất hai giờ đấy, đừng lãng phí!”

Trong lòng Tạ Tịch ấm áp, tối qua cậu sốt mê man, chắc đã làm phiền Giang Tà rất nhiều… Người này tuy xấu miệng nhưng chung quy vẫn tốt tính.

Tạ Tịch gật đầu đồng ý, múc một thìa cháo lên cho vào miệng…

Cậu suýt chút nữa thì phun đồ ăn ra ngoài.

Giang Tà vô cùng tự tin hỏi: “Ăn được đúng không? Tôi cho cả hải sâm, bào ngư với tôm hùm vào nấu kèm, dinh dưỡng đầy đủ, mùi vị chắc không đến nỗi nào đâu nhỉ?”

Tạ Tịch nhìn chòng chọc bát cháo hải sản đắt đỏ đến cực điểm này, cố nhẫn nhịn mà không được: “Thầy đã nếm thử cháo chưa?”

Giang Tà đáp: “Tôi đong ít gạo nên nấu chẳng được bao nhiêu, sợ thiếu nên không nỡ ăn.” – Lượng cơm bạn nhỏ ăn rất lớn, y sợ cậu ăn không đủ no.

Khóe miệng Tạ Tịch giật giật: “Thầy cho mấy thìa muối vậy?”

“Một thìa, sách dạy nấu ăn ghi… Khụ… Thì em bị cảm mà, ăn thanh đạm chút sẽ tốt hơn.”

Y chuyển chủ đề rất nhanh song Tạ Tịch vẫn bắt được cụm từ “sách dạy nấu ăn”. Nấu một nồi cháo thôi cũng cần tra công thức hả? Cơ mà đã tra công thức rồi vẫn thả nửa cân muối vào là sao?

Giang Tà phát hiện ra có điều không ổn, y khẽ hỏi: “Cháo mặn lắm à?”

Y đón lấy chiếc thìa Tạ Tịch đã dùng qua múc một muỗng cháo lên nếm thử, sau đó thình lình đứng bật dậy, xông vào nhà vệ sinh ói lên bồn rửa mặt.

Này đâu phải mặn không mà là mặn chết người!

Lúc trở lại, vẻ phong độ nhẹ nhàng y vẫn duy trì đã tan vỡ: “Đừng ăn nữa, để tôi gọi đồ ăn ngoài.”

Lần đầu nấu cháo mà chẳng khác nào đụng trận Wateloo, thầy Giang cảm thấy vô cùng mất mặt.

Tạ Tịch nhịn không được giật giật khóe miệng, cậu hỏi: “Thầy à, một thìa của thầy to chừng nào?”

Giang Tà chỉ chiếc thìa trong bát Tạ Tịch ăn: “Bằng này.”

Chiếc thìa trong tay Tạ Tịch to chừng quả trứng gà bự, từng này muối, ừm…

Cậu bật cười: “Tại sách dạy nấu ăn cả, trong đó không nói rõ dùng thìa bằng chừng nào.”

Giang Tà: “…”

Mặc dù rất mất mặt nhưng thấy bạn nhỏ cười tươi thoải mái như vậy cũng đáng.

Hình như đây là lần đầu tiên Giang Tà thấy Tạ Tịch cười, kỳ thực thời gian bọn họ quen nhau không lâu nhưng y cảm thấy cậu chắc chắn rất hiếm khi cười.

Tạ Tịch cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, mấy trò cúm vặt này, lúc phát sốt thì khổ không thể tả, mà hết sốt cái là thoải mái hẳn lên.

Cậu bước xuống giường, bảo: “Thầy không cần gọi đồ ăn ngoài đâu, cháo ngon như vậy mà đổ đi thì lãng phí lắm.” – Trong bát nào là hải sâm, bào ngư lẫn tôm hùm, giờ bỏ không ăn Tạ Tịch cảm thấy rất xót.

Giang Tà khuyên nhủ: “Nhưng mặn quá thì sao ăn được?” – Y vất vả nấu một nồi cháo kết quả lại thành thế này, rõ là thêm được không được lại thành mất điểm trong mắt người ta.

Tạ Tịch nói: “Em nấu lại là có thể ăn rồi.”

Giang Tà giật mình: “Em vẫn còn đang ốm mà.”

Tạ Tịch đáp: “Chỉ cảm chút thôi ạ, nào có nghiêm trọng vậy.”

Tạ Tịch bước chân trần xuống đất, Giang Tà vội nói: “Đứng đây đợi, tôi đi lấy cho em đôi dép.”


trướctiếp