Trò Chơi Đang Load

Chương 97: Từ trước đến giờ cậu chưa từng vui vẻ như vậy


trướctiếp

Tạ Tịch cười nói: “Takoyaki không mắc đâu, với lại chắc gần đây có bán, để em đi mua cho thầy.”

Giang Tà thuận theo suy nghĩ của cậu mà khuyên nhủ: “Không phải vấn đề đắt hay không đắt mà là không nên tiêu tiền phung phí.”

Lời này nghe… rất có lý, nhưng cứ cảm giác không đúng chỗ nào đó. Tạ Tịch không phản ứng kịp.

Giang Tà lại nói: “Lãng phí ở đây là tiêu tiền vào mấy thứ không đáng, tôi cũng đâu vội, đợi em làm rồi ăn sau.”

Tạ Tịch thế mà bị lừa, cậu gật đầu nói: “Vậy được rồi, đợi mấy ngày nữa em sẽ làm cho thầy ăn.”

Thanh niên Giang Lừa Đảo nhếch khóe miệng, vô cùng hài lòng.

Đợi đến khi đồng chí Giang ôm máy làm Takoyaki về nhà, Tạ Tịch mới bừng tỉnh…

Gì mà đừng tiêu tiền phung phí, lãng phí với không lãng phí gì cơ?

Thứ không cần thiết phải bỏ ra là tiền mua máy mới đúng! Mua thứ này về nhà làm mới là lãng phí có được không?

Nhưng đã muộn rồi.

Hiện tại Tạ Tịch đang bị bao phủ trong vầng hào quang người tốt vô cùng lóa mắt của Giang Tà, kính lọc cực mạnh, rất dễ dàng bị dao động.

Mua nguyên liệu nấu ăn xong Giang Tà còn tính lừa bạn nhỏ vào khu vực bán văn phòng phẩm.

Tạ Tịch đi theo không chút nghi ngờ, còn tưởng thầy Giang định mua sổ với bút để soạn giáo án gì đó.

Giang Tà liếc mắt đã nhìn trúng một quyển sổ nhỏ màu trắng ngà, y cầm lên hỏi: “Xem có được không?”

Tạ Tịch: “…”

Giang Tà lại quan sát kỹ càng quyển sổ: “Không đẹp à?”

Sổ nhỏ màu trắng ngà, mặt trên còn in mấy đóa… chắc là hoa tường vi. Bìa ngoài tròn trịa trơn bóng, trông vô cùng trẻ con.

Giang Tà mở quyển sổ ra, đủ loại giấy màu sặc sỡ đập thẳng vào mắt Tạ Tịch.

Sao một người đàn ông như Giang Tà lại thích loại sổ này chứ?

Quả nhiên… Ừm…

Rất hoa hòe hoa sói!

Tạ Tịch cười khan nói: “Đẹp lắm ạ!”

Mỗi người đều có mắt thẩm mỹ khác nhau, cậu không dám gật bừa nhưng cũng không thể tỏ ra kỳ thị được.

Đàn ông thì sao, đàn ông còn mặc đồ nữ được nữa là, mình nên tôn trọng họ.

Giang Tà hỏi: “Có thích hợp làm quà tặng không?”

Tạ Tịch khẽ thở phào một hơi, hóa ra là tặng người khác… Vậy còn đỡ, con gái hẳn sẽ thích lắm.

“Hợp ạ!” – Tạ Tịch cổ vũ: “Quyển sổ xinh đẹp như vậy, đối phương khẳng định sẽ rất thích.”

Giang Tà nói: “Tôi cũng cảm thấy vậy!” – Sau đó đưa quyển sổ cho Tạ Tịch.

Tạ Tịch ngẩng đầu lên: “?”

Giang Tà nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Cho em!”

Tạ Tịch nhận lấy quyển sổ tràn đầy màu sắc thiếu nữ, ngơ ngác hỏi: “Sao thầy lại tặng cho em?”

Cậu giống người sẽ dùng loại sổ này lắm hả? Rốt cuộc thầy Giang đã có hiểu lầm to lớn gì về cậu vậy?

Giang Tà hỏi ngược lại: “Không phải em nói muốn ghi sổ à?”

Tạ Tịch câm nín, nhịn không được nói: “Em có sổ mà, không cần phải thế…”

“Không sao đâu!” – Giang Tà nói: “Em cố gắng ghi chép, tôi muốn kiểm tra.”

Tạ Tịch: “…”

Suy nghĩ trong đầu hai người họ lúc này đại khái là:

Trong đầu Giang Tà toàn là hình ảnh bạn nhỏ ngồi trước bàn dùng bàn tay trắng nõn cẩn thận ghi chép những sinh hoạt vụn vặt của bọn họ lên quyển sổ nhỏ đáng yêu

Tạ Tịch lại cảm thấy quyển sổ này mua theo sở thích của thầy Giang, thầy Giang quả nhiên là một người đàn ông mang tâm hồn thiếu nữ, y ngại nên mới viện cớ là mua cho cậu…

Tạ Tịch trịnh trọng nói: “Thầy yên tâm, em sẽ cố gắng ghi chép.”

Giang Tà nói: “Tôi rất chờ mong.”

Tạ Tịch càng thêm kiên định với phỏng đoán của mình.

Hai người mua một đống đồ lỉnh kỉnh, đợi xách về nhà xong, Tạ Tịch xắn tay áo lên nói: “Thầy làm việc đi ạ, cơm tối nấu xong em sẽ gọi thầy ra.”

Giang Tà không muốn đi, y muốn nhìn bạn nhỏ nấu cơm.

Tạ Tịch nói: “Thầy yên tâm, những chuyện này em làm quen tay lắm, không có vấn đề gì đâu.”


trướctiếp