Trò Chơi Đang Load

Chương 3: Ngài quả nhiên yêu hắn


trướctiếp

Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (03)

Chương 003: Quản gia vẻ thần kinh bật cười: "Ngài quả nhiên yêu hắn."

Tạ Tịch: "..."

Lộn xộn cái gì vậy? Nếu không phải thường xuyên có thói quen mặt không cảm xúc thì giờ phút này vẻ khinh bỉ trên mặt "Seyin bé bỏng" nhất định sẽ giống như cây thánh giá đâm xuyên qua trái tim vampire.

"Thẹn thùng sao?" Người đàn ông tóc bạc có ngoại hình tuấn tú lịch sự, mạch não cũng không giống người thường, "Seyin bé bỏng thật đáng yêu."

Tạ Tịch nhịn không được nói: "Thả tôi xuống."

"Đừng lạnh lùng như vậy mà." Người đàn ông tóc bạc chớp chớp đôi mắt đỏ thẫm, nói: "Nửa tháng không gặp, bảo bối thực sự không nhớ ta sao?"

Tạ Tịch nổi da gà toàn thân, khả năng rất nhớ hắn ta - chúng dựng lên quá vui thích!

"Đang tức giận sao?" Người đàn ông tóc bạc dỗ dành cậu, "Do ta biến mất nửa tháng hử?"

Tạ Tịch: "..." Hay lắm, cậu không cần lên tiếng, hắn ta đã giúp cậu bổ sung thiết lập.

"Được rồi, bảo bối đừng giận." Nói rồi hắn ta lại cúi người, đôi mắt đỏ thẫm khóa chặt Tạ Tịch, trong đó tràn đầy tình cảm nồng nàn, hóa thành lời tâm tình thuận miệng chảy xuôi: "Về sau mỗi ngày ta sẽ ở bên cạnh em, chỉ bảo vệ em, ngắm nhìn mình em, chỉ thích mỗi em."

Trái tim Tạ Tịch căng thẳng, cảm giác sâu sắc có chuyện không hay. Quả nhiên, sợi tóc màu bạc rủ xuống, người đàn ông này còn muốn hôn cậu...

"Đừng." Tạ Tịch đưa tay đẩy hắn ta.

Bởi vì động tác từ chối của cậu, xung quanh đột nhiên dâng lên một trận khí lạnh, rèm cửa nặng nề không gió mà bay, ánh nến ở đầu giường cũng bắt đầu lay động, căn phòng vốn ấm áp như rơi vào hầm băng, người đàn ông ở trước mặt càng giống tảng băng hơn, lạnh đến độ không còn chút hơi thở con người nào.

Hỏng rồi.

Tạ Tịch biết mình làm sai, nhưng cậu đâu thể tiếp thu chuyện bị một người đàn ông hôn? Chờ cậu nôn ra tại chỗ e rằng hậu quả còn thảm hại hơn.

"Tôi..." Tạ Tịch bởi vì khẩn trương mà giọng nói khẽ run, mi mắt cậu run rẩy, cắn cắn môi dưới, không dám chắc đến tột cùng nên nói điều gì.

Dáng vẻ này ở trong mắt người đàn ông tóc bạc lại thành một bộ dáng đáng yêu.

Trong chốc lát băng tuyết tan rã, đông đi xuân tới, người đàn ông tóc bạc thu lại nét băng giá giữa lông mày, nhiệt tình lan tỏa giống như sương khói ban mai: "Do ta quá nhớ em." Ngón tay của hắn ta nhẹ nhàng cọ lên cằm Tạ Tịch, "Quên mất quy củ."

Giữa hai người bọn họ còn có quy củ?

Tạ Tịch chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, nháy mắt liên tưởng vô số thứ - người đàn ông này quá nửa là vampire trong truyền thuyết, nhìn đôi mắt ánh đỏ kia liền nhận ra hắn ta không phải nhân loại, còn cả chuyện tên này thình lình xuất hiện giữa hư không và thân nhiệt lạnh lẽo đều vô cùng bất thường.

Vậy hắn ta có phải là kẻ đã giết hại anh hoặc em của Gall mà trên báo nói không? Nếu đúng như thế thật, chuyện này sẽ rất phức tạp!

Dĩ nhiên cho dù có phải hay không thì vampire này và Seyin Hall đều có vô số quan hệ. Người yêu? Con mồi? Hay là Seyin không cách nào phản kháng cho nên đang lá mặt lá trái? Nói tóm lại đều không tốt.

Bây giờ Tạ Tịch cũng không muốn chọc giận hắn ta, trong nhiệm vụ sống sót qua bảy ngày này, vampire tóc bạc tuyệt đối là biến số lớn nhất, cần phải đề phòng.

Tạ Tịch khẽ gật đầu thuận theo hắn ta, bộ dáng ngoan ngoãn.

Vampire tóc bạc giãn mặt nở nụ cười nói: "Seyin bé bỏng đừng sợ, ta đã đợi lâu như vậy, chút ít thời gian này có là gì."

Tạ Tịch khe khẽ thở phào, biết mình tạm thời lừa gạt được hắn ta.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đều đặn khẽ khàng, vampire tóc bạc lưu luyến không rời nói: "Ta đi về trước."

Tạ Tịch ước gì hắn ta cút ngay lập tức: "Ừ."

Vampire tóc bạc cầm tay của cậu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay đó: "Bảo bối, đừng quên ước định của chúng ta."

Ước định? Tạ Tịch biết ước định quỷ gì!

"Ừ." Tạ Tịch gật đầu, thầm nghĩ trước tiên lừa tên này đi đã.

Trên mặt vampire tóc bạc mang theo chút vui sướng như trẻ con được quà, giọng nói càng thêm mập mờ: "Seyin bé bỏng, ta thật sự muốn đưa em đi ngay bây giờ..." Chưa nói hết câu, hắn ta lại giống như sợ dọa đến Tạ Tịch, dung túng nói, "Được rồi, ta sẽ chờ em."

Tạ Tịch: "..."

Có lẽ không muốn bị người khác phát hiện, ngay khi tiếng bước chân tới gần cửa, vampire tóc bạc biến mất không thấy tăm hơi, đột ngột như lúc hắn ta tới vậy.

Tạ Tịch thở phào một chút, lúc nhìn thấy quản gia Randy, cơ bắp căng cứng toàn thân của cậu mới thả lỏng hoàn toàn.

Randy cầm cây nến trong tay, nhìn thấy cậu còn thức, hỏi: "Cậu chủ không ngủ được sao?"


trướctiếp