Trò Chơi Đang Load

Chương 2: Bảo bối có nhớ ta không?


trướctiếp

Trò chơi: Tình yêu bên trái hay là bên phải (02)

Chương 002: Bảo bối có nhớ ta không?

Sau khi Tạ Tịch đưa ra lựa chọn, bảng thông tin biến mất không thấy tăm hơi, chỉ thấy dưới góc phải tầm nhìn có một dòng chữ nhỏ gần như khó phát hiện - Tiến độ nhiệm vụ: Ngày đầu tiên. Cái này nhìn có chút kỳ quái, nhưng vẫn thích ứng được.

Lúc Tạ Tịch tạm ngừng suy nghĩ thì lại bị dọa sợ đến ngẩn người. Không biết từ lúc nào, hầu gái cách cậu rất gần, hai người mặt đối mặt, giữa hai bên nhiều nhất chỉ có khoảng cách một bàn tay.

Cách gần như vậy, Tạ Tịch mới phát hiện cô gái xinh xắn này còn cao hơn cậu một đoạn, khuôn mặt cũng sắc nét hơn so trong ấn tượng, nhất là đôi mắt màu xanh kia, giống như biển sâu ba đào gợn sóng.

Tạ Tịch cất tiếng: "Cô..."

Mấy từ "có chuyện gì" còn chưa kịp nói ra miệng, hầu gái đã cúi đầu lui lại, dáng vẻ ngoan ngoãn như chưa hề có sự mạo phạm trước đó.

"Gall, cô đi xuống trước đi, ở đây giao lại cho tôi." Một giọng nam trầm và ưu nhã vang lên, Tạ Tịch quay đầu nhìn lại.

Cùng lúc đó, ở trước cánh cửa màu nâu sậm có một người đàn ông mặc chiếc áo đuôi tôm đen sẫm, cổ áo buộc nơ, hai tay đeo găng tay trắng tinh trực tiếp đi vào. Hắn có vóc người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc được vuốt về phía sau một cách tỉ mỉ và cẩn thận, cùng khí chất quanh người hắn cộng lại càng tăng thêm sức hút, hoàn mỹ thuyết minh sự tôn quý và trang trọng.

Trong nháy mắt chạm phải ánh mắt của Tạ Tịch, hắn khom lưng cúi người, thả bước đi tiêu chuẩn đến, cung kính nói: "Chào buổi sáng, thưa cậu chủ."

Tạ Tịch khẽ gật đầu, cậu vô cùng mất tự nhiên, cho dù là một người hiện đại nào ở trong hoàn cảnh này cũng cảm thấy mất tự nhiên như vậy.

Hầu gái được gọi là Gall không lên tiếng, ngược lại, cô ta ngước mắt nhìn về phía Tạ Tịch. Tạ Tịch lễ phép mỉm cười với cô, đôi mắt của Gall đột nhiên sáng lên, trong vẻ vui sướng có hơi chút khoa trương, giống như đạt được hứa hẹn nào đó.

Cô gái xinh đẹp cười ngọt ngào, hành lễ: "Cậu chủ, Gall đi xuống trước."

Tạ Tịch cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng bởi vì lý giải được tình huống hiện tại quá ít, cho nên cũng nghĩ không thông.

Người đàn ông mặc áo đuôi tôm hẳn là quản gia của nơi này, hắn để Tạ Tịch ngồi lên ghế để giày, cúi xuống tháo dây giày cho cậu: "Cậu chủ, sáng hôm nay có lớp học cưỡi ngựa, buổi chiều cậu Glinton nhận lời mời đến thăm hỏi, có bố trí tiệc tối không ạ?"

"Được, tốt." Tạ Tịch vốn nghe đến vẻ mặt lờ mờ, lại thêm đối phương rất tự nhiên khom người cởi giày cho cậu, khiến cậu càng ngại cực kỳ.

Tựa hồ nhận ra điều gì, quản gia ngẩng đầu lên, giữa lông mày tuấn tú đều là sự dịu dàng: "Cậu chủ, lớp học cưỡi ngựa cần phải đeo giày ống."

Dứt lời hắn cầm cẳng chân Tạ Tịch, hết lòng đổi một đôi giày cho cậu. Thái độ của hắn quá nghiêm túc và cẩn thận, giống như đang dốc lòng lau một món đồ sứ lộng lẫy, coi như báu vật.

Tạ Tịch: "..." Luôn cảm thấy là lạ.

Chẳng qua cậu xuất hiện trong "trò chơi" này đã là điều kỳ quái nhất rồi, những chuyện khác có vẻ cũng chẳng quái lạ lắm.

Hơn nữa, cấp bậc trong xã hội châu Âu cổ rất nghiêm ngặt, ăn ở của quý tộc quả thật đều được chiếu cố cực kỳ chu toàn từ đầu tới cuối. Mặc dù còn chưa rõ thân phận của mình, nhưng nhìn phòng ngủ lộng lẫy tuyệt đẹp với toàn thân phục sức cầu kỳ phức tạp, cậu chắc chắn là quý tộc không sai.

Dù sao vẫn không nên đánh rắn động cỏ, vạn nhất lộ tẩy, có lẽ sẽ bị xem là ma quỷ mà bị thiêu chết - Tạ Tịch chỉ muốn bình yên sống sót qua bảy ngày.

Sau khi đổi xong giày, quản gia đứng dậy: "Mời cậu chủ di chuyển tới phòng ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị tốt."

Tạ Tịch gật đầu.

Quản gia cụp mắt nhìn cậu, đột nhiên ấm giọng hỏi: "Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Giọng nói của hắn rất trầm, đè thấp xuống mang theo từ tính rung động trong lồng ngực, hắn giản lược kính ngữ, nhưng lời nói vẫn cung kính như thế, chỉ có điều trong cung kính xen ít nhiều thân mật.

Tạ Tịch: "..."

Quản gia vẫn đang dịu dàng nhìn cậu.


trướctiếp