Tru Hạc

Chương 7: Để xem lần sau ngươi còn chạy loạn không


trướctiếp

Biên tập: Christine

Nghe đối phương quát lên, Gia Tứ biết nơi ẩn thân đã bị bại lộ, nhưng chưa kịp chờ tự y hiện thân, một luồng sức mạnh theo làn gió thơm trực tiếp kéo y ra ngoài.

“Kẻ trộm từ đâu tới? Dám đến càn rỡ ở Mộc Bộ của ta!” Nữ tử la hét hỏi.

Gia Tứ nặng nề ngã xuống bậc đá, vẫn còn sức rảnh rỗi cảm thán: Hóa ra y đã đi tới Mộc Bộ.

Thấy y không nói gì, đối phương hất tay áo một cái tát thẳng vào y, vang lên tiếng bốp, đánh lệch mặt Gia Tứ sang một bên, khóe miệng nứt một vết lớn.

“Ta… Ta không cố ý, xin lỗi… Ta không cố ý…” Gia Tứ thoáng sửng sốt rồi vội vàng ôm mặt cầu xin tha thứ, “Ta bị lạc đường, không tìm được chỗ quay về…”

“Nói đi, ngươi là ai!?”

Nữ đệ tử áo lam không nghe những lời mềm mỏng của y, lại giơ tay lên định đánh y, nhưng bị nữ tử áo hồng bên cạnh ngăn trở.

Người áo hồng kia nhìn chằm chằm một lúc rồi nói: “Phàm nhân.”

Chuyện cười lúc trước có đám vô danh tiểu tốt tới cửa đã lan truyền khắp môn phái, bọn họ cũng đều biết Môn chủ đã thu nhận hai người phàm gặp nạn vì việc này, bây giờ vừa thấy Thường Gia Tứ là hiểu thân phận của y.

“Hóa ra là y, cũng thật giỏi đi dạo lung tung.” Nữ đệ tử nheo mắt, quay đầu nhìn người bên cạnh, lo lắng nói, “Sư phụ, lời chúng ta vừa nói, sẽ không bị y…”

Nữ tử áo hồng nhíu mày, nhưng ngữ khí vẫn ung dung.

“Chúng ta nói cái gì? Chẳng qua là ít việc vặt trong môn thôi, ai dám nói ra nói vào chứ?” Nàng rũ mắt khinh bỉ nhìn Gia Tứ trên đất, “Còn ngươi, Môn chủ có lòng tốt, ta cũng không muốn phá vỡ thiện ý của y, nhưng ngươi đã đến Thanh Hạc Môn của ta, đương nhiên là phải tuân thủ quy củ, nếu không ai ai cũng tùy tiện làm bậy, chẳng phải là lộn xộn sao.”

Khi nàng lên tiếng, nữ đệ tử kia tiến lên, đi tới bên cạnh Gia Tứ rồi ngồi xuống, giơ tay rút ra một ngân châm rất dài và mảnh từ trên đầu.

“Đừng sợ, không đau lắm đâu, chẳng qua là cho ngươi một ít trừng phạt nhỏ mà thôi, nhân tiện rửa sạch cái đầu nhỏ hồ đồ của ngươi, để khi tỉnh lại sẽ quên những gì không nên nhớ. Yên tâm, thủ pháp của ta lưu loát, đã từng áp dụng với rất nhiều đệ tử phạm lỗi trong môn phái, nhưng vẫn là lần đầu tiên sử dụng với người phàm, sợ rằng có chút không nắm chắc độ nặng nhẹ. Nếu hơi nặng, hại ngươi ngủ một giấc tám năm mười năm, xin hãy thứ lỗi.”

Cái gì? Ngủ? Còn những tám năm mười năm?

Gia Tứ không ngờ rằng, chỉ nghe trộm vài câu của các nàng mà đã bị hạ độc thủ. Y sợ hãi muốn giãy giụa, nhưng mùi thơm nơi chóp mũi lại ngày càng nồng nặc hơn, khiến toàn thân y mềm yếu, không thể cử động tay chân. Thấy mũi châm của đối phương để ngang huyệt thái dương của mình, một khắc sau sẽ đâm mạnh xuống, Gia Tứ không khỏi âm thầm siết chặt nắm đấm.

Y đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một luồng sáng xanh bay xiên tới, đánh rơi tay nữ đệ tử cùng cây ngân châm trong tay!

“Ai?!” Nữ tử áo hồng đang đứng thấy vậy thì bỗng cao giọng quát.

Gia Tứ liếc màu xanh lục kia, còn tưởng là ám khí lợi hại gì đó, ai biết khi định thần nhìn lại, thứ trôi nổi bồng bềnh rơi xuống trước mặt lại là một chiếc lá rách. Bên tai là tiếng gió âm u thổi qua, Gia Tứ ngoái đầu nhìn, thấy một vị nam tử đứng bên góc tường, áo bào tro dài bị gã tùy ý cột lên, một chiếc giày vải dưới chân được đi tử tế, chiếc còn lại đã sờn rách, tóc dài buông xõa, trông dáng vẻ phóng khoáng hào sảng.


trướctiếp