Tru Hạc

Chương 8: Có lòng là tốt rồi


trướctiếp

Biên tập: Christine

Ngư Mạc hỏi: “Gia Tứ, ngươi gặp ác mộng à?”

Thường Gia Tứ thoáng sửng sốt, vội vã lau mặt nói: “Đúng thế, ta nằm mơ thấy mình không làm xong việc, bị đuổi khỏi môn phái.”

Ngư Mạc nghe vậy không nhịn được cười ha hả, nhưng cười cười một hồi lại trở nên cay đắng.

“Sẽ không đâu, nhiều nhất là bị mắng vài câu giống ta thôi, có Môn chủ che chở ngươi mà, không ai dám đuổi ngươi đi.”

“Thật sao? Nhưng ta nghĩ Môn chủ đã quên mất chúng ta rồi…” Gia Tứ đã hoàn toàn tỉnh táo, song thần sắc lại có chút lười biếng, “Ngươi nói xem, phải chăng chờ đến ngày y sực nhớ tới, ta và ca ca đã không cẩn thận mệt chết ở đây?”

“Ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung, nếu không thì hôm nào đó ta tìm người hỏi thăm thay ngươi nhé, có điều, ta cũng chỉ có thể hỏi sư huynh, nếu bọn họ không biết, ta cũng đành chịu.” Ngư Mạc thở dài, như nhớ tới điều gì đó, cậu ta dùng sức kéo Gia Tứ lên, “Đúng rồi đúng rồi, tại sao tưới nước xong, ngươi không trở về mà lại ngủ trong linh điền? Bây giờ là mấy giờ rồi, ngươi có biết là nguy hiểm nhường nào không!”

“Làm sao vậy?” Gia Tứ bày ra vẻ mặt vô tội, “Chẳng lẽ Thanh Hạc Môn có yêu quái vào buổi tối?”

“Không phải, là những linh thảo này có độc!”

“Cái gì?” Gia Tứ giật mình, “Có độc mà các ngươi còn ăn à?”

“Đương nhiên không phải, mảnh đất ngươi nằm được trồng một loại cỏ tên là Vô Điều, hái nó vào ban ngày có mặt trời để bổ sung nguyên khí, song buổi tối có mặt trăng, không cẩn thận ăn phải thì sẽ xuyên ruột nát bụng!”

“A!?” Gia Tứ nghe xong, quay đầu liếc nhìn những thứ nhỏ nhỏ dài dài kia, lập tức nhảy dựng tại chỗ, hai ba bước chạy khỏi nơi đây cùng Ngư Mạc.

Mãi đến tận khi thuận theo hướng gió thổi không còn mùi cỏ nữa, Gia Tứ và Ngư Mạc mới miễn cưỡng dừng bước.

“Ta làm việc quá mệt nên mới sơ ý ngủ trong ruộng.” Gia Tứ áy náy nhìn Ngư Mạc, lại phát hiện khóe miệng và cằm cậu ta loáng thoáng có hai vết bầm tím, “Ôi chao, mặt của ngươi làm sao thế?”

Ngư Mạc sửng sốt, vội vàng nghiêng đầu, giống như muốn giấu đầu đi: “Không, không sao, chỉ là, lúc tu luyện bị ngã.”

Thường Gia Tứ nhớ tới tình cảnh tối qua lúc trượt chân nhìn thấy đối phương bị bắt nạt trên đài cao, không vạch trần, chỉ nói: “Xem ra luyện công cũng rất khổ cực.”

Ngư Mạc lắc đầu: “Không phải, là ta quá dốt, nhập môn đã hơn mười năm mới đến Trúc Cơ kỳ, huống chi là kết đan.”

Gia Tứ bỗng nhiên mở to mắt, trông Ngư Mạc trạc tuổi mình, nhưng không ngờ đã tu hành lâu đến vậy rồi?

Ngư Mạc nhìn biểu cảm của y là đoán được suy nghĩ của Gia Tứ: “Ta lớn hơn ngươi rất nhiều, chẳng qua ở trong môn có bối phận khá nhỏ, Thanh Hạc Môn chúng ta cứ sau hai mươi năm lại nhận đệ tử mới, sợ rằng khoảng chừng hai năm nữa, khi đệ tử mới vào cửa, nếu tu vi của ta vẫn trì trệ không tiến thì sư phụ sẽ đuổi ta ra ngoài.”

Nói một hồi, Ngư Mạc rốt cuộc không nhịn được mà rơi nước mắt, dáng dấp thê lương bi ai làm người khác thật không đành lòng.

Thường Gia Tứ nhanh chóng vỗ lưng cậu ta an ủi: “Không đâu không đâu, chi bằng… Ta cùng ngươi luyện nhé? Đến lúc đó ngươi thấy ta còn dốt hơn ngươi, ngươi sẽ biết mình rất thông minh.”


trướctiếp