Tru Hạc

Chương 6: Thiện niệm như lửa đèn, gió lớn ắt tắt, ác niệm lại như lửa rừng, gió càng lớn lửa càng bốc rừng rực


trướctiếp

Biên tập: Christine

Nghe Đông Thanh Hạc nói tin tưởng mình, đôi mắt Thẩm Uyển Hưu sáng lên rồi lại nhanh chóng tối xuống, chỉ kể lại những gì trông thấy vào ngày ấy cho Thanh Hạc.

“Hôm đó, ta đang du lịch ở bên ngoài, lướt ngang bầu trời Nhân giới, nhìn thấy một đám cháy dưới con đường núi phía xa, ta bèn tò mò tới xem xét. Khi ta đến đó, hung thú Đào Ngột đã đại khai sát giới, hơn nửa mạng người trong thôn chết dưới móng vuốt của nó. Đông Môn chủ cũng biết đấy, tuy thú Đào Ngột là hung thú Ma đạo, nhưng lại không giống Thao Thiết. Nó không phải là loại lòng tham không đáy, Đào Ngột ba năm ăn một lần, yêu thích thần hồn của yêu quỷ linh ma, hoặc là nội đan của người tu hành. Vì thế, nếu để chắc bụng, chỉ thân thể phàm nhân sao sẽ lọt vào mắt nó được? Mà còn chọn dạng địa giới như núi Tiểu Bình gây huyên náo ai nấy đều biết? Yêu thú tinh quái như vậy, không thể không nghe chuyện trên núi có kết giới của ngài, làm sao sẽ tự tìm đường chết chứ?”

Đông Thanh Hạc cũng gật đầu: “Đào Ngột cực kỳ nhạy bén, lúc săn mồi rất ít rời đi địa giới quen thuộc, trừ phi…”

“Trừ phi có người cố ý dẫn nó tới đó.” Thẩm Uyển Hưu tiếp lời, “Có thể là ai? Nhằm mục đích gì?”

Sau khi suy tư, Đông Thanh Hạc trầm giọng nói: “Bất luận người nọ có mục đích gì, tính mạng của hơn trăm thôn dân dưới núi táng trong tay, một vùng sinh linh đồ thán, kẻ này tội ác tày trời.”

“Ta từng nghĩ phải chăng là cái bẫy do đám người Từ Phong Phái giăng ra để bắt ta… Sau đó lại thấy không đúng.” Thẩm Uyển Hưu thở hổn hển, “Chưa nói đến việc tu vi của họ có thể dễ dàng dẫn Đào Ngột ra không, dẫu hận ta tận xương nhưng thường ngày mỗi người trong số họ tự xưng là hiệp sĩ, nếu thật sự giết hại người phàm, tất sẽ bị cái môn phái tu chân khác liên hợp tấn công, Từ Phong Phái sẽ gặp tai ương ngập đầu. Hòa Chưởng môn không đáng mạo nguy hiểm lớn vì một tên cặn bã như ta, cho nên… Sẽ không phải là bọn họ.”

Đối với việc y tự gọi mình là “cặn bã”, Đông Thanh Hạc nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn sang, trong ánh mắt hiện lên sự đồng tình, có tiếc hận, cũng có nỗi đau lòng sâu sắc.

Thẩm Uyển Hưu không chịu nổi ánh nhìn ấy của sư phụ nên vội vàng dời mắt đi, tự giễu nói: “Ta chỉ nói sự thực thôi, ta đã không được coi là người thuộc Thanh Hạc Môn của ngài từ lâu, tình cảm sư đồ giữa ngài và ta cũng đã kết thúc, Môn chủ không cần lo lắng.”

Đông Thanh Hạc lại nói: “Ta từng nói, nếu ngươi làm ác, ta tất sẽ tự tay tru diệt, nếu ngươi hướng thiện, có thể tự làm lại từ đầu, vĩnh viễn không bao giờ quá muộn.”

“Làm lại từ đầu? Từ đầu thế nào? Trở lại ra sao? Bên ngoài nhiều người nhìn chằm chằm Thanh Hạc Môn, nhìn chằm chằm Môn chủ ngài.” Thẩm Uyển Hưu cười khổ, “Ta không thể lại làm xấu mặt môn phái.”

Đông Thanh Hạc cất lời: “Vậy ngươi có thể xem xem, bọn họ có ai dám.” Hắn nói với ngữ khí thản nhiên, song khí thế trong mắt bỗng dưng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Không biết những lời này có điểm nào đâm trúng tim Thẩm Uyển Hưu, sắc mặt y biến đổi mấy lần, cuối cùng vẫn lạnh xuống.

“Uyển Hưu đa tạ tín nhiệm của Môn chủ, chỉ là… Thế gian bất công, người tốt không được chết tử tế, kẻ ác mặc sức sống sót. Ta là một tên ma tu nho nhỏ, nhìn không thấu ngộ không ra thị phi thế gian, cũng không dám hứa hẹn tùy tiện. Nếu một ngày nào đó ta hối hận, oán trách vì chịu không nổi việc làm chuyện thiện không có báo đáp tốt, lại muốn làm ác thì phải sao bây giờ? Có lẽ cuối cùng vẫn khó thoát cái chết mà Môn chủ ban cho, nên thôi không tất làm điều thừa.”

Đông Thanh Hạc thấy vẻ mặt chán nản của y, chỉ nói: “Làm thiện làm ác, xưa nay chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”

Nhưng Thẩm Uyển Hưu lại cười nhạo một tiếng: “Thiện niệm như lửa đèn, gió lớn ắt tắt, ác niệm lại như lửa rừng, gió càng lớn lửa càng bốc rừng rực, bùng lên liên tục. Môn chủ có tu vi vô biên, nhưng ngài biết ác niệm cũng vô biên chứ? Mặc dù ngươi thân chính ảnh chính, ngươi không khinh người, song người lại đến khinh ngươi. Ác hỏa cuồn cuộn, năm rộng tháng dài, nơi nơi đều có, biến hóa thất thường, thề phải kéo ngươi vào. Ngươi phòng vệ trăm nghìn lần, nhưng nếu có một lần không phòng ngự được, đó chính là tai họa tràn ngập…”

Đông Thanh Hạc đối diện y, chỉ cảm thấy khi người đã từng là ái đồ đang nói lời này, trong mắt không thấy nguỵ biện từ chối, chỉ có bóng tối, giống như nỗi tuyệt vọng.

“Nhưng ta luôn tin chắc rằng, trên thế gian này tà không thắng chính.” Đông Thanh Hạc trầm mặc giây lát rồi hòa hoãn mở miệng, giọng điệu đầy bình tĩnh và kiên quyết, đỉnh thiên lập địa, “Nếu đổi lại là ta, thật sự có một ngày, có đại ác có thể lay động căn nguyên của ta đột kích, nhất định là một đại kiếp trên con đường tu hành, như vậy… Mặc kệ ba mươi sáu kế mọi loại biến hóa thủ đoạn nước cờ, ta cũng tuyệt đối không nương tay.”

Thấy Thẩm Uyển Hưu sững sờ, Đông Thanh Hạc đứng dậy, quan tâm một câu.

“Ngươi tĩnh dưỡng đi, một canh giờ nữa Thanh Lang sẽ mang đan dược cho ngươi ăn.”

Thẩm Uyển Hưu hoàn hồn, vội hỏi: “Không… Ngài không cần phí tâm nhiều, ngài cũng biết đấy, kỳ thực thân thể ta đã sớm phế bỏ, ăn cái gì cũng…”


trướctiếp