Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế

Chương 8: Chết con rồi...


trướctiếp

Cậu dự cảm không lệch đi đâu được, quả nhiên Giang Thành Nhạc cười hề hề xoa xoa tay sau đó hướng về phía cậu xòe tay, cười cười nói: "Tổ trưởng, nhiều năm trước không phải có một khoảng thời gian anh làm minh tinh sao, em muốn CD, poster, băng đĩa ghi hình của anh, tất cả đều muốn!"

Lịch sử đen tối đó tưởng chừng đã bị giấu kín ngờ đâu lại bị cậu ta lôi ra trước mặt, mặt Thời Vọng lập tức đỏ bừng, hận không thể tìm cái khe nào mà chui xuống hoặc là đem Giang Thành Nhạc giết người diệt khẩu.

Khoảng những năm 80, ngành công nghiệp giải trí ở thế giới 07 quả thực là đang phát triển mạnh mẽ, khi đó Thời Vọng xuống trái đất công tác liền bị người trong ngành coi trọng, nhất quyết phải đem cậu lăn lộn thành minh tinh.

Khi đó cậu rảnh rỗi liền có tâm tư thử trải nghiệm một lần.

Một lần lầm lỡ cả đời hối hận, khi đó cậu lấy nghệ danh là "Lăng Vọng", làm võng hồng mấy năm liền, nhưng cái làm cậu thẹn với tâm chính là việc bọn họ đem mặt cậu lên tivi, poster chiếu đi chiếu lại cho mọi người xem, cmn thật sự là quá xấu hổ!

Có thể lúc quay chụp quá mức náo nhiệt làm cậu không quá xấu hổ, nhưng khi quay chụp qua đi, màn đêm tĩnh lặng buông xuống chính là lúc cậu càng nhớ lại càng thẹn, thẹn đến mức lăn lộn cả đêm không ngủ được.

Cho nên cậu đã vĩnh viễn phong ấn cái đoạn 'Lịch sử đen tối' này lại, dù là ai cũng không được nhắc tới. Ai có gan thử, cậu liền đè ra đánh cho một trận, Dung Dữ cũng không ngoại lệ.

Nhưng Giang Thành Nhạc thì khác, cậu ta chỉ là một đàn em bị thần tượng mê muội đến mụ mị đầu óc, Thời Vọng có hơi khó xử, cậu ôm chầm lấy bả vai Giang Thành Nhạc ý định đánh bài tình cảm*, "Thành Nhạc, cậu nói xem ngày thường anh đối với cậu có tốt không?"

* Ý là dùng tình cảm thay đổi suy nghĩ của đối phương.

"Có! Tuy rằng anh hay mắng em nhưng tổ trưởng thực sự đối xử với em rất tốt!"

"Khụ, vậy tổ trưởng anh bây giờ gặp nạn, em có phải nên giúp anh một chút không?"

"Đúng vậy, em sẽ hỗ trợ!"

"Nếu là như vậy thì mấy cái thứ đồ linh tinh kia không có cũng được, phải không?"

"Không được!" Giang Thành Nhạc đặc biệt chân thành nói, "Chỉ có CD phim ảnh của anh trước kia mới có thể để em liều mạng, chết không hối tiếc!"

Thời Vọng: "..... "

Thôi xong, hài từ lớn rồi, không lừa được.

Cậu cố chấp, "Cứ làm đi, chỉ cần cậu trộm cái kia ra cho tôi, cái 'Qqun: 1.0.3.0.4.0.6.5.2.3' với vài thứ khác tôi cũng có thể cho cậu."

"Cha! Ngài thật tốt!" Giang Thành Nhạc ôm cổ Thời Vọng, cọ cọ lên tay cậu. Thời Vọng tính vỗ đầu cậu ta như khi xưa, nhưng cậu thoáng nhận ra dư ảnh trên kính, thấy Dung Dữ đẩy cửa bước vào.

Thời Vọng đại kinh thất sắc, dùng tư thế sấm sét không kịp bịt tai đem Giang Thành Nhạc đẩy xa 3 mét, tiểu đồng chí Giang bất ngờ bị đẩy, thiếu chút nữa đâm đầu vào thùng rác.

Giang Thành Nhạc đỡ ghế bò dậy, cực kì bi phẫn, "Tổ trưởng, sao anh có thể đối xử với em như vậy, anh đã quên hết những ngọt ngào ân ái của chúng ta khi xưa rồi sao? Anh...?!"

Sau lưng chợt xông đến một cỗ hàn ý rét lạnh, thần sắc Giang Thành Nhạc đột nhiên cứng lại, nơm nớp lo sợ quay đầu. Đối diện với cậu là ánh mắt lạnh lẽo âm trầm vô cảm của Dung Dữ.

Ánh mắt kia nhìn cậu giống như đang nhìn một vật chết ấy.

Giang Thành Nhạc nhanh tay ụp thùng rác lên đầu, lừa mình dối người mà quỳ rạp xuống sàn, nhìn như con ấu trùng bám rịt xuống sàn nhà, từng chút từng chút nhích về phía cửa.

Dung Dữ coi như không thấy cậu ta, quay đầu nhìn về phía Thời Vọng, vẻ mặt thay đổi 180° ấm áp như mùa xuân, ôn nhu nói: " Bảo bối, phải đi rồi."

Thời Vọng gật đầu, đứng dậy đi ra cửa, thuận tiện lặng lẽ đá Giang Thành Nhạc một cái ý tứ nhắc nhở đừng quên việc anh giao cho cậu.

Giang Thành Nhạc bị đá đến choáng váng đầu óc, lầm tưởng mình đụng vào chân bàn. Cậu ta nhấc thùng rác lên lại một lần nữa chạm mắt với Dung Dữ.

Dung Dữ khẽ cười hỏi: " Ngươi tên gì?"

"Giang... Giang Giang Thành Nhạc...."

"Tốt lắm." Dung Dữ ý vị thâm trường* nói, "Ta sẽ nhớ kĩ ngươi."


trướctiếp