Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế
"Tồn Hoạt Suất: 50%...." Thời Vọng nhìn kết quả hiển thị trên đồng hồ mà đầu đau âm ỉ, cậu đưa tay ấn huyệt thái dương, mệt mỏi nhắm mắt.
Bây giờ mới là ngày đầu tiên mà số lượng người chơi đã giảm đi một nửa, tốc độ đào thải quá nhanh, Thời Vọng khó có thể tưởng tượng được có bao
nhiêu người có thể sống sót đến cuối cùng.
Cậu dựa lưng trên đầu
giường, quay mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ngoài kia mặt trời đã treo cao, ánh nắng mơ hồ xuyên qua rèm cửa rọi vào phòng.
Thông
báo này hẳn là được gửi tới đồng hồ vào 12 giờ đêm qua, nhưng khi đó, vì một lí do khó nói nên Thời Vọng không rảnh bận tâm, mà căn bản là cậu
không thể xem —— bởi vì khi đó tay cậu bị một chiếc còng tay khảm lông
tơ mềm mại khóa lại trên đầu gường.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, đầu
sỏ gây tội lại mang theo vẻ mặt ôn nhu tươi cười đi tới, anh nắm tay
Thời Vọng, dùng khăn lông ấm cẩn thận lau sạch, đến từng kẽ ngón tay
cũng lau qua một lượt.
Sau đó anh lại dùng ngón tay xoa xoa cổ
tay Thời Vọng, cười nói: "Chiếc còng tay Qun:1030406523 này chất lượng
quả thực không tệ, không để lại một vệt đỏ nào."
"Em đề nghị anh
không cần dùng nữa!" Cổ họng Thời Vọng còn có chút mất tiếng, vì vậy cậu càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, cậu đem cánh tay vừa được lau sạch hướng anh đánh ra một đòn.
Dung Dữ nhìn cậu, ánh mắt ấm áp như gió xuân, anh khẽ cười, trên mặt đều là vô hạn ôn nhu mềm mại, "Làm sao vậy, bảo bối?"
"……" Nắm tay Thời Vọng đánh vào không khí, anh ấy lớn lên quá đẹp, quả thực
không nỡ xuống tay. Cậu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia vậy mà lại ẩn ẩn
tha thứ cho những chuyện hỗn đản anh làm tối qua.
"Đệt!"
Là một người đàn ông tốt thì không thể đánh vợ mình, Thời Vọng tự an ủi bản thân, tuyệt đối không phải cậu đánh không lại!
Thời Vọng tự lừa mình dối người, tự làm công tác tư tưởng một hồi lâu mới có thể miễn cưỡng nhặt lại vài phần tôn nghiêm của đàn ông. Cậu đang muốn
xuống giường, vừa đúng lúc Dung Dữ đem bữa sáng tới muốn đút cho cậu ăn.
Thời Vọng liền ăn một miệng đầy trứng cuộn anh đưa tới, xốc chăn lên bước xuống giường, tiến đến trước tủ quần áo thay đồ.
Dung Dữ ngồi ở mép giường nhìn cậu cởi đồ ngủ, sau lưng liền lộ ra những vết ửng đỏ ái muội trân quý, hệt như những đóa hồng đỏ rực điểm trên nền
tuyết.
Dáng dấp* cậu thập phần xinh đẹp, yết hầu tinh tế, vai
tuyến lưu loát, vòng eo thon chắc hữu lực, đôi chân thon dài, làn da
cũng rất trắng mịn, tất cả đều là một tay Dung Dữ dưỡng ra, chẳng qua
bản thân Thời Vọng lại không thích điều này, cậu luôn muốn đi phơi nắng
nhiều chút, phơi làn da thành màu lúa mạch mới đẹp.
*Dáng dấp: vẻ bề ngoài
Ánh mắt Dung Dữ quá mức nóng bỏng khiến Thời Vọng nhận ra được nguy hiểm,
cậu nhanh chóng mặc quần, gấp gáp thắt đai lưng rồi nhanh chóng khoác áo hoodie lên, che kín toàn bộ cơ thể, Dung Dữ tiếc nuối dời tầm mắt.
"Không muốn ăn thêm một chút sao? Bây giờ đi luôn à?"