Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế

Chương 7: Vé qua cửa = tồn hoạt suất*?


trướctiếp

* Tồn hoạt suất: theo mình hiểu thì nó giống như kim bài miễn chết hồi xưa ấy.

Tiểu đồng chí Giang Thành Nhạc cũng không biết tổ trưởng của mình xuống trái đất ngây người nửa tháng, sau khi về liền đổi tính như vậy, như này có tính là tai nạn lao động không? Bộ trưởng sẽ chi trả phí chữa bệnh chứ?

Giang Thành Nhạc còn muốn biểu đạt mình còn có việc bận nhưng Dung Dữ dùng ánh mắt sắc bén nhàn nhạt liếc sang cậu một cái, cậu liền im re, run rẩy một hồi cậu liền nhanh chóng biến thành chó săn, ân cần tiến về phía Thời Vọng nói, "Được, được rồi, em cũng không bận lắm, tổ trưởng, anh muốn làm gì? Dù là lên núi đao, xuống biển lửa, nhảy qua chảo dầu, ăn rau thơm em cũng không chối từ..."

"Im miệng, mở máy tính ra tra giúp tôi vài thông tin."

Nửa phút sau, Giang Thành Nhạc mở máy tính nhỏ dán đầy ticker thiếu nữ giả tưởng, máy vừa bật nguồn liền nhảy ra cái wallpaper, là hình ảnh một nam diễn viên trên sân khấu thế nhưng khuôn mặt anh ta lại cực kì giống Thời Vọng.

*Wallpaper: hình nền

Thời Vọng đen mặt, Giang Thành Nhạc luống cuống tay chân đổi lại wallpaper, vội nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm! Tổ trưởng, anh muốn tìm cái gì?"

Thời Vọng không muốn mất thời gian so đo cùng cậu, lập tức yêu cầu: "Mở công cụ tìm kiếm danh sách loài người, tra xem nam thanh niên bị tôi ngộ sát kia là ai."

Giang Thành Nhạc tạch tạch gõ bàn phím, tìm đích danh một người trong mười tỷ người không hề dễ dàng chút nào, giao diện hình tròn trắng di chuyển lên phía trên hãm lại tốc độ tìm kiếm*, mặc dù cậu là nhân viên dùng hệ thống quản lí thế giới cũng phải mất trên dưới nửa giờ mới tìm được.

*đại khái là làm chậm lại tốc độ hiển thị kết quả tìm kiếm ấy. Thông tin trên màn hình hiển thị chạy quá nhanh sẽ khó nắm bắt.

Giang Thành Nhạc lo sợ, bất an nhìn Dung Dữ, tất cung tất kính mở miệng: "Đại nhân, hay tôi pha cho ngài một tách trà nhé?"

"Không cần, cậu pha cho Thời Vọng một ly cà phê đi, cả đêm qua em ấy không được ngủ."

Dung Dữ nói xong lại cúi đầu hôn xuống sườn mặt Thời Vọng, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu, ôn hòa nói: "Bảo bối, ta lên tầng cao nhất họp một chút, chút nữa sẽ quay về với em."

Ánh mắt Thời Vọng vẫn chăm chú nhìn màn hình, hấp tấp gật đầu.

Sau khi Dung Dữ rời đi Giang Thành Nhạc mới thả lỏng một chút, cậu đi pha ly cà phê đưa đến cạnh bàn.

Hương thơm nồng đậm tràn ngập khắp gian phòng, Thời Vọng cầm ly lên nhấp một ngụm, sau đó một hơi uống cạn. Cậu ngồi dựa lưng lên ghế da, thần sắc ngưng trọng nhìn chằm chằm màn hình tìm kiếm.

Giang Thành Nhạc nhọc sức kéo cái ghế sô pha lại gần Thời Vọng, ngồi xuống cạnh cậu, cẩn thận quan sát sắc mặt cậu một chút, to gan nói:

"Tổ trưởng, em nói ấy, anh thật sự không cần phải vì loài người ở thế giới này mà đối địch cùng vị đại nhân kia, yêu đương thật tốt không được sao, cái này còn rất nguy hiểm nữa, vạn nhất vị đại nhân kia tức giận thì phải làm sao?"

"Chúng ta có tổng cộng bảy thế giới, mất một cái liền ít đi một cái, hơn nữa theo em thấy, đây là bọn họ tự làm tự chịu. Nếu không phải họ lăn lộn trái đất thành như vậy, vị đại nhân kia cùng mười vị phó thần cũng không muốn dọn hậu quả cho bọn họ. Mấy chục năm gần đây, ngày nào nhân viên bộ phận giống nòi có nguy cơ tuyệt chủng cũng đến khiếu nại chúng ta, anh cũng không phải không biết.

Thời Vọng im lặng không lên tiếng, trong mắt cậu vẫn là màn hình tìm kiếm màu xanh nhưng

có vẻ như cậu đang lơ đễnh nhớ về hồi ức nào đó.


trướctiếp