Vừa Thấy Em Liền Cười

Chương 3



2/1/2023

Việc có thêm một hàng xóm mới cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của Ngu Niệm, mọi thứ vẫn như cũ là buổi sáng 7 giờ đi học, buổi chiều 5 rưỡi tan trường.

Buổi sáng thứ hai, Hà Hội Liên tới gõ cửa phòng cô, cất bữa trưa vào cặp sách: "Con trai dì Hạ chuyển tới trường con học, thằng bé mới tới, mọi thứ hãy còn xa lạ, mấy hôm nay con cố gắng dẫn nó đi tìm hiểu."

Xa lạ sao? Phố Tây Lâm hỗn độn như vậy mà cậu trông còn thông thuộc hơn cả mình.

Ngu Niệm nghe lời gật gật đầu, uống một ngụm sữa bò rồi đi ra ngoài. Hà Hội Liên đuổi theo đưa cho cô hai quả trứng gà: "Không được bỏ bữa sáng." Xong rồi còn không quên dặn dò, "Phải ăn đó nhé!"

Ngu Niệm nhìn trứng trong tay, nhấp môi dưới. Yêu thích và chán ghét luôn song hành cùng nhau, một người khi đặc biệt thích một thứ gì đó, lâu dần sẽ hình thành sự tương phản. Trứng gà xếp vị trí đầu trong những điều đó.

Đẩy cửa sắt ra, dừng lại ở chiếc xe đạp màu đen hiệu Pinarello, Cố Kiêu ngồi lên yên xe, dẫm chân lên bàn đạp, chân có chút dài, mặc dù đang thân thể đang ở độ tuổi phát triển, nhưng cậu đã cao bằng những người trưởng thành.

Tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, làm người xem thôi mà cũng thấy thỏa mãn. Theo như cách nói của Ngu Chuẩn đó là đôi chân này hợp để chơi. Ngu Niệm không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới cụm từ này.

Có thể do ngại đồng phục xấu, cậu cởi áo khoác ra, treo ở tay lái xe. Quần có hơi ngắn, làm lộ ra mắt cá chân. Nhìn qua thấy cậu giống như chưa tỉnh ngủ, đôi mắt không mở to được. Chắc là đã đứng đợi cô được một lúc.

Nghĩ đến lời mẹ, Ngu Niệm nắm quai ba lô, đi qua: "Cậu....."

Cố Kiêu nghe được tiếng gọi, lông mi nhếch lên, nhìn cô. Bộ dáng của cậu không có tí tinh thần, cả người từ trong ra ngoài lộ ra một vẻ lề mề, chậm chạp.

Ngu Niệm trầm mặc một chút, lại hỏi: "Cậu có biết đường đi đến trường không?" Hôm qua Cố Kiêu 3 giờ mới ngủ, tổng cộng mới nghỉ ngơi được chưa đến 4 tiếng, hiện tại cả người đầy vẻ u ám.

Thuận miệng đáp một câu: "Biết." Giọng mũi có hơi nặng. Ngu Niệm hỏi: "Vậy đi hướng nào?"

Cố Kiêu chớp chớp mắt, cơn buồn ngủ giống nhiều sóng biển ập đến, trí lực dường như càng lúc càng tan rã. Cậu cũng lười suy nghĩ, xoa xoa tóc: "Kia." Sau đó kéo mũ áo hoodie lên, ghé đầu vào xe ngủ. Âm thanh mát lạnh, khàn khàn nhiễm chút buồn ngủ, mang theo vào phần lười biếng, tựa hồ đang làm nũng.

Ngu Niệm thật sự rất muốn mặc kệ cậu, nhưng lại không có cách nào, ai bảo mẹ cô cố ý bảo mình chiếu cố con trai dì Hạ, muốn cô đi học cùng Cố Kiêu chứ. Cô vươn tay, đẩy nhẹ cậu một chút: "Cố Kiêu." Không động tĩnh. Cô lại đẩy một chút: "Cố Kiêu." Vẫn không có tiếng đáp lại.

Ngu Niệm trấn tĩnh tiến lên, giơ ngón trỏ đến trước mũi cậu xem xét. May mắn, vẫn còn thở. Người sau không biết mở mắt như nào, lặng im nhìn cô

Đôi mắt trong trẻo hẹp dài, mang một chút buồn ngủ, đuôi mắt không hề nhếch mà lại mềm mại rũ xuống, chắc là mới vừa ngáp xong, lông mi cong vút ướt nhẹ, thiếu đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, trong nháy mắt giống như một chú chó săn biến thành một con mèo nhỏ. Khiến người ta có ảo giác, giấy tiếp theo cậu sẽ làm nũng.

Ngu Niệm chần chờ một lát, đưa trứng gà trong tay cho cậu: "Cậu đi xe buýt cùng mình đi." Cũng may thiếu niên nghe lời, có thể là do quá mệt nhọc, đầu óc đang lơ mơ, nên cậu cũng lười phản bác. Cất xe về, đi cùng cô đến trạm xe buýt.

Xe vừa mới dừng lại, nơi bọn họ đang đứng cũng gần trạm đầu, cho nên lúc này trên xe không nhiều người lắm. Ngu Niệm tìm đại một vị trí gần cửa sổ, Cố Kiêu lên xe sau, đến ngồi bên cạnh cô. Ngu Niệm bình thường cũng ít nói, huống chi hai người cũng mới chỉ chạm mặt nhau vài lần, chỉ có thể tạm thời coi như hàng xóm xa lạ. Trên xe không ai nói chuyện.

Gần đây thời tiết bắt đầu ấm lên, bầu không khí không còn u ám cả ngày như đợt vừa rồi. Ánh mặt trời khó có lúc lại ló rạng, Ngu Niệm nhìn trời xanh, mây trắng giống như kẹo bông gòn ở bên ngoài cửa sổ.

Bởi vì trạm cuối là trường học, do vậy trên xe chủ yếu là học sinh, hơn nữa nữ sinh chiếm đa số. Ngu Niệm vừa lên xe đã nhận ra, luôn có tầm mắt nữ sinh hướng về đây. Mục tiêu là cái vị đang ngồi bên cạnh cô.

Trong những giọng nói cố tình đè thấp, Ngu Niệm vẫn có thể nghe được một hai câu.

"Nhìn quần áo thì chắc là cùng trường chúng ta, đẹp trai quá đi."

"Còn đẹp hơn Sơ Dương nữa."

"Nhưng mà tớ thích Sơ Dương hơn, cậu ấy như này trông tính tình có vẻ không tốt."

"Không biết cậu ấy học lớp mấy, có muốn đi hỏi không?"

"Thôi, bên cạnh hẳn là bạn gái người ta."

"........Thời buổi này ai đẹp thì đều có bạn gái."