Vừa Thấy Em Liền Cười

Chương 4



3/1/2023

Chạy hết được 7 vòng, thể lực của Ngu Niệm không thể chịu nổi nữa, hai chân run rẩy giống như đang đi trên bông. Cô dừng lại, cong người, tay chống chân thở dốc.

Mặt trời đã lên cao, không thể phơi nắng được. Ngu Niệm hơi hơi híp mắt, chỉ cảm thấy đôi mắt bị chặn lại bởi thứ gì đó. Thậm chí tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Vất vả thích ứng được lại với ánh sáng, đột nhiên sân thể dục lại xuất hiện thêm một người, thân hình thon dài mảnh khảnh, ánh mặt trời chiếu tới, bao bọc quanh thân cậu, mang lại một luồng khí sạch sẽ, tươi mát.

Cố Kiêu bước tới, đưa cho cô một hộp sữa bò cậu vừa mua ở siêu thị. Lúc mới ra khỏi phòng học, cậu liếc mắt một cái đã thấy cô, người gì mà chạy chậm hơn cả rùa bò.

Cảm giác lành lạnh giúp giảm bớt sự khô nóng, Ngu Niệm nghi ngờ ngước mắt: "Tại sao cậu lại ở đây?" Cố Kiêu nhún vai, ngồi xổm xuống buộc dây dày: "Giống cậu đấy."

"Cậu cũng không làm bài tập?"

Cố Kiêu đứng lên, nhìn cô, không nhịn được cười mà hỏi: "Chẳng nhẽ cậu không làm bài tập à."

Ngu Niệm gật đầu, đưa tay mở cái móc khoen, kéo mấy lần không ra, ngón tay đỏ lên một chút. Động tác của Cố Kiêu tự nhiên, đưa tay lấy lại cái lon, mở ra rồi đưa cho cô: "Nhóc con này cũng phản nghịch đấy."

Ngu Niệm nói cảm ơn, lại nhẹ giọng giải thích: "Mình có làm, chỉ là không làm hết được thôi."

Cô uống một ngụm sữa bò, vị ngọt thanh kết hợp cùng sự mát lạnh tạo nên một thứ hương vị độc đáo, cả người như bừng tỉnh lại, tinh thần theo đó cũng tốt lên: "Hôm nay cậu mới chuyển trường, chắc hẳn cũng không có bài tập, vậy sao còn muốn bị phạt chạy?"

Trên độ cong của môi cô có chút sữa, chắc là do không cẩn thận dính phải. Đây là một đôi môi đẹp mang theo sắc hoa anh đào. Cố Kiêu tự dưng cảm thấy nghẹn ở cổ họng, nuốt nuốt vài cái, hầu kết lăn lộn trên dưới.

Rốt cuộc không chịu nổi nữa, cậu giơ tay lau đi vết sữa đó: "Ngày đầu đến lớp đã đánh bạn cùng bàn, lại còn ném ra ngoài cửa sổ, tội danh này hẳn là lớn hơn việc không làm bài tập đi."

Câu nói của cậu nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, Ngu Niệm sửng sốt một lát: "Cậu ném bạn cùng bàn ra ngoài cửa sổ?"

Cố Kiêu gật đầu.

"Vì sao chứ?"

"Tại cậu ta ồn quá."

Ngu Niệm chớp chớp mắt, cố gắng tìm được một tia cảm xúc trên mặt cậu. Rồi đột nhiên nhớ tới lần đầu họ gặp nhau, cậu đánh người rồi đè xuống mặt đất, trên mặt đầy vẻ hung ác.

Nhưng lớp 1 ở tầng một, độ cao như vậy mà rơi xuống, chắc cũng không đến mức bị thương.

Ngu Niệm uống xong sữa, ném chai vào thùng rác, tiếp tục chạy nốt 3 vòng. Cố Kiêu chân dài, hai bước đã đuổi kịp cô, chạy chậm rì rì bên cạnh.

Ở nửa vòng sau, cô bắt đầu thở dốc. Cố Kiêu tự nhiên nắm lấy tay cô, đè vào mạch ở cổ tay, thấy mạch nhanh hơn. Cậu cau mày: "Tim đập mạnh như vậy thì đừng chạy nữa." Bác sĩ đã dặn, không được vận động mạnh, kể cả chạy bộ cũng cần chú ý, không thể chạy quá nhanh, nếu mạch đập mạnh thì phải lập tức dừng lại.

Chỉ là......

Ngu Niệm rút cánh tay ra: "Cậu thì biết gì."

Thiếu nữ thở hắt, lông mày Cố Kiêu càng nhíu chặt hơn, hỏi ngược lại thiếu nữ: "Mang thuốc không?"

Ngu Niệm nhìn tới chiếc áo khoác đặt trên ghế, gật gật đầu: "Có mang."

Cố Kiêu chạy đi lấy áo khoác mang lại đây, trong túi áo có một hộp chocolate, còn có vài loại kẹo khác, ở cuối mới là hộp thuốc có màu trắng, tên đã bị xé đi, chỉ có dòng chữ đen viết liều lượng.

Cố Kiêu đổ một viên thuốc ra đưa cho cô: "Uống thuốc đi thì sẽ không khó chịu nữa."

Ngu Niệm nhìn thấy viên thuốc nhỏ kia, chần chừ lùi lại.

Cố Kiêu nhẹ giọng mắng: "Nghe lời, uống thuốc đi."

Ngu Niệm nhấp môi, bộ dáng có chút ủy khuất: "Phải nuốt thì khổ lắm."

Âm thanh của cô chạm vào trong lòng Cố Kiêu, khiến nó mềm mại hẳn.