Đứa Trẻ Hư

Chương 5: "Anh hay ngồi lên người người khác như vậy à?"


trướctiếp

Nguyễn Tri Mộ ra khỏi phòng: "Ăn xong rồi à?"

Nghiêm Việt: "Ừ."

Nguyễn Tri Mộ ngồi cạnh bàn, nhấc miếng bánh cuối cùng: "Vậy tôi ăn nhé."

Nghiêm Việt: "Ban nãy người trong điện thoại là ai."

Nguyễn Tri Mộ ú ớ đáp: "Một người bạn, hôm cậu đến gặp rồi."

Nghiêm Việt: "Hình như anh ta rất tức giận."

Nguyễn Tri Mộ: "Không có chuyện đó, anh ấy ngái ngủ, dậy sớm quá nên mới cáu kỉnh."

Nghiêm Việt: "Ngái ngủ mà dữ thế, dễ cáu gắt thật đấy."

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Cái đồ công tử bột tính khí khó chiều mà còn nói người khác.

Nghiêm Việt: "Anh ta nghe thấy anh hỏi tôi đau không, có phải dưới bụng ra máu không, đột nhiên lại tức giận, vì sao."

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Nghiêm Việt ngẫm nghĩ, nhìn anh: "Có phải anh ta hiểu lầm chúng ta không?"

Nguyễn Tri Mộ vội cắt ngang: "Không có."

Anh thấy không thoải mái, Nghiêm Việt đang cố dẫn dắt chủ đề, thăm dò chuyện riêng tư.

Anh không thích cảm giác bị đứa trẻ kém mấy tuổi dắt mũi.

Nguyễn Tri Mộ mang tư cách là người lớn, nghiêm nghị nói: "Bài tập cuối tuần làm chưa? Học hành chăm chỉ vào, không nên hỏi thì đừng hỏi linh tinh, dễ phân tâm."

Nghiêm Việt về phòng, Nguyễn Tri Mộ thở phào.

Ban nãy ở trong phòng giải thích cho Triển Tử Hàng, suýt cãi nhau to.

Triển Tử Hàng cho rằng anh ngoại tình, khi đó tỏ vẻ phải mua vé máy bay trở về.

Nguyễn Tri Mộ đưa nhật ký trò chuyện với chủ nhiệm, nhật ký hành trình, nhật ký khám bệnh cho anh ta xem, thề nếu mình ngoại tình sẽ bị thiên lôi đánh chết, Triển Tử Hàng mới dịu lại.

Cho dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng Triển Tử Hàng vẫn bán tín bán nghi: "... Cho nên, tối qua em giúp thằng nhóc đó tắm rửa?"

Nguyễn Tri Mộ: "... Anh nghĩ gì vậy, chỉ lấy khăn lau một tí thôi."

Triển Tử Hàng: "Có cởi quần không."

Nguyễn Tri Mộ: "Không."

Triển Tử Hàng hắng giọng: "Cởi thì có sao, thằng nhóc hôi sữa, cơ thể có gì để nhìn, có thể to bằng anh sao."

Nguyễn Tri Mộ không đỡ được.

Anh không thích kiểu đùa này lắm, suy cho cùng Nghiêm Việt vẫn là trẻ vị thành niên.

Dường như Triển Tử Hàng cũng nhận ra, dừng chủ đề, cũng không nói nhiều.

Bọn họ gọi video, Triển Tử Hàng cho anh xem phòng mình thuê, từ cửa sổ nhìn ra Cửu Long Đường nhỏ hẹp, chật chội. Bầu trời bị lấp đầy bởi các ngôi nhà màu xám, chỉ để lại một vạch màu xanh.

Nguyễn Tri Mộ: "Cảm giác... không được như thành phố A."

"Đương nhiên." Triển Tử Hàng cười: "Anh trao đổi một năm, sẽ về sớm thôi. Nơi này chỉ hợp ở tạm, bảo anh ở đây cả đời thì bí chết luôn."

Anh ta lại xin lỗi vì đi trao đổi mà không nói trước cho anh.

Nguyễn Tri Mộ: "Được rồi, cũng không phải không cho anh đi."

Triển Tử Hàng sáp lại gần màn hình, tiếng huyên náo của Cửu Long Đường trở nên nhỏ bé.

Triển Tử Hàng nhỏ giọng đáp: "Không phải anh sợ em không quan tâm đến anh sao. Em là lãnh đạo trong nhà, đắc tội với em, anh làm sao sống yên được."

Nguyễn Tri Mộ: "Anh chạy đến Hồng Kông rồi còn sợ cái này à."

Triển Tử Hàng cười: "Quả nhiên vẫn không vui? Anh thề, thề có được không, về sau anh có quyết định gì cũng thương lượng với em trước, tuyệt đối không tự mình quyết... bảo bối Mộ Mộ."

Nguyễn Tri Mộ cười, mắng anh ta: "Bớt sến đi."

Không khí cứng ngắc mấy ngày cuối cùng cũng được xoa dịu.

Triển Tử Hàng cho anh xem máy tính của mình, oán trách nói mấy hôm trước không chú ý làm vỡ máy tính. Ở đây không quen cũng không biết đi đâu sửa, nghe nói phí sửa ở Hồng Kông rất đắt.

Nguyễn Tri Mộ nhìn bộ dạng thảm hại của bàn phím, do dự một chút: "Đủ tiền không."

Triển Tử Hàng thấy ngại, cười mà không nói.

Bố mẹ Triển Tử Hàng đều là công nhân bình thường, tiền sinh hoạt một tháng chỉ 1500 tệ, sau khi xin học bổng vào năm hai mới dư dả hơn chút nhưng như muối bỏ biển.

Nguyễn Tri Mộ không nói gì, mở khung trò chuyện, chuyển cho anh ta 1000 tệ.

Triển Tử Hàng vui vẻ thấy rõ: "Đợi dư dả tiền anh trả em ngay lập tức."

Nguyễn Tri Mộ muốn nói với Triển Tử Hàng về chuyện phiếu giảm giá đặc biệt. Mấy tuần trước anh mua phiếu ăn uống theo nhóm, vốn dĩ định sau khai giảng anh đi ăn cùng Triển Tử Hàng. Kết quả anh ta đi Hồng Kông, có lẽ chỉ có thể huỷ.

Nhưng Triển Tử Hàng nói phải lên lớp, vội vàng cúp máy.

Nguyễn Tri Mộ chỉ đành nuốt lời xuống.

——

10 giờ sáng, Nguyễn Tri Mộ có việc bận, một trung tâm mua sắm bán đồ điện gia dụng trên đường Nhân Dân tổ chức chương trình khuyến mãi mùa hè, bảo anh đi làm MC. Chính là kiểu MC đứng trên bục mời khách hàng đến trải nghiệm sản phẩm, hỏi đáp có quà để lôi kéo khách hàng.

Nguyễn Tri Mộ dẫn kiểu chương trình này đã quen đường quen lối, lật kịch bản một lượt, nhẩm nhớ trong đầu.

Anh gõ cửa phòng Nghiêm Việt: "Tôi có việc ở trung tâm mua sắm. Chiều chắc khoảng 2, 3 giờ về. Buổi trưa cậu gọi đồ ăn ngoài hoặc ra ngoài ăn nhé."

Nghiêm Việt ngồi trước bàn học chơi game, đầu không ngoảnh lại.

Điện thoại để trên bàn đột nhiên sáng lên.

Nghiêm Việt liếc mắt: "Nghiêm Minh Hoa gửi tin nhắn cho tôi, nói muốn gọi video."

Nguyễn Tri Mộ: "Vậy thì tốt, chắc thầy Nghiêm nhớ cậu lắm."

Anh nghĩ thầm, với tính cách của Nghiêm Việt, có lẽ sẽ xấu hổ làm mình làm mẩy, con trai tầm tuổi này đều như thế.

Nghiêm Việt quay đầu.

Nguyễn Tri Mộ thấy vết bầm trên mặt Nghiêm Việt, rơi vào trầm tư.

Đệt.

Sao anh lại quên mất, sao có thể để thầy Nghiêm trông thấy khuôn mặt này của Nghiêm Việt.


trướctiếp