Đứa Trẻ Hư

Chương 4: Lúc đó dùng sức quá đà rồi


trướctiếp

...... Đệt.

Nguyễn Tri Mộ luống cuống chân tay đứng lên, đá mấy thứ linh tinh bên cạnh đi, lần mò ra ngoài.

Trên eo còn lưu lại hơi ấm.

Lúc nãy ngồi lên người Nghiêm Việt, hai tay Nghiêm Việt ôm chặt eo anh. Rõ ràng chỉ là học sinh cấp 3, cánh tay dài rộng lại có thể ôm trọn eo anh.

Má Nguyễn Tri Mộ hơi nóng lên, nhếch nhác mò ra ngoài.

Xuống tầng xem thử, phát hiện bị nhảy át tô mát, thở phào một hơi.

Đẩy át tô mát lên, ánh sáng lại về bản.

Nguyễn Tri Mộ về phòng tắm, Nghiêm Việt vẫn duy trì tư thế ban nãy, ngồi trên nắp toilet.

Vì sự cố vừa nãy, Nguyễn Tri Mộ hơi gượng gạo, không trêu chọc như mọi khi, lặng lẽ giúp Nghiêm Việt lau những bộ phận còn lại.

Nghiêm Việt hiếm khi ngoan ngoãn, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo quay người thì quay người.

Nước sạch trong chậu dần biến thành nước vẩn đục.

Nguyễn Tri Mộ vứt khăn vào chậu, thở dài một hơi: "Được rồi."

Nghiêm Việt: "Cảm ơn."

Nguyễn Tri Mộ: "Tắm xong thì ngủ sớm đi, quần áo bẩn ném trong chậu là được."

Anh ấn thái dương, thấy hơi đau đầu.

Nghiêm Việt chú ý đến động tác của anh: "Không khoẻ à?"

Nguyễn Tri Mộ không vui đáp: "Mới khai giảng đã cả đống việc, còn phải xử lý mấy việc vặt này của cậu thì có thể khoẻ sao."

Sự chán ghét thể hiện rõ trong giọng điệu của anh, Nghiêm Việt không nói tiếng nào.

Sự yên tĩnh gượng gạo kéo dài trong nhà tắm.

Nguyễn Tri Mộ hắng giọng: "Cũng không có ý trách cậu, cũng vì nghĩ cho cậu mà thôi. Sống hoà thuận vui vẻ với bạn học tốt biết bao, đừng đánh nhau mãi. Tôi thấy cái mặt đẹp trai này của cậu, một vết xanh một vết tím trông khó coi lắm..."

Nghiêm Việt: "Bọn họ động vào đồ của tôi trước."

"Tôi biết, cậu ta tự ý là lỗi của cậu ta." Nguyễn Tri Mộ nói: "Nhưng cần phải chú ý một số cách giải quyết sự việc. Cậu xem cậu mới chuyển trường, không quen cuộc sống, chính là mấu chốt để xây dựng mối quan hệ tốt với bạn bè. Người ta có khi cũng chỉ ngứa tay muốn nghịch thôi. Cậu không đồng ý thì lấy lại là được, không cần thiết phải đánh nhau đúng không."

Theo lý mà nói, dạy dỗ Nghiêm Việt không phải trách nhiệm của anh, nhưng vì cuộc sống bình yên về sau, Nguyễn Tri Mộ quyết định thử khuyên một chút.

Nghiêm Việt: "Đấm là hết ngứa ngay."

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Trẻ con bây giờ bạo lực thế sao.

Nguyễn Tri Mộ: "Hồi trước cậu ở trường cũng sống như vậy với bạn học à?"

Nghiêm Việt: "Ừ."

Nguyễn Tri Mộ: "Không vừa ý là đánh nhau, hai ba ngày viết kiểm điểm, khiến chủ nhiệm tức giận đập bàn?... Chẳng trách bố cậu cho cậu chuyển trường, cuộc sống đó quá là kích thích rồi."

Nghiêm Việt không kiên nhẫn: "Sao anh nhiều lời thế."

Nói xong, không để ý Nguyễn Tri Mộ nữa, quay người về phòng.

Nguyễn Tri Mộ dựng ngón giữa với bóng lưng của hắn.

Lúc ném quần áo vào máy giặt, Nguyễn Tri Mộ nhớ lại cảnh ngồi lên đùi Nghiêm Việt khi nãy.

Khi đó tối mịt, anh không nhìn thấy gì, giác quan trở nên vô cùng mẫn cảm.

Có thể cảm nhận cặp đùi rắn chắc dưới cơ thể, cơ ngực sau lưng, sau tai thoảng đến mùi nước súc miệng tươi mát, cái chạm ấm áp bên eo.

......

Nguyễn Tri Mộ không thể không thừa nhận, trẻ con hiện giờ dậy thì thật tốt.

Rõ ràng nhỏ hơn anh mấy tuổi, vậy mà lại cao hơn anh, cường tráng hơn anh, độ đẹp trai cũng chỉ kém một chút chút.

Một trận gió tối lùa vào khe cửa khiến Nguyễn Tri Mộ hắt hơi một cái, vội vàng đóng cửa sổ lại.

Lúc đóng cửa sổ, thấy ông bà dưới tầng phe phẩy quạt hương bồ trở về nhà, một cậu bé nghịch ngợm đòi ăn kẹo thì bị quạt vào mông, khóc oa oa, khóc mệt thì ngủ say trong lòng bà.

Mùa hè, hình như sắp kết thúc rồi.

——

Trước khi ngủ, Nguyễn Tri Mộ nhớ ra chủ nhiệm bảo Nghiêm Việt viết kiểm điểm 3000 chữ.

Ngày mai là thứ bảy, không thể giao bản giấy, nhưng chủ nhiệm đã nói, viết xong chụp ảnh gửi vào nhóm Wechat.

Có lẽ là để giết gà doạ khỉ, phòng trừ về sau có học sinh gây gổ đánh nhau.


trướctiếp