Đứa Trẻ Hư

Chương 15: Quấy rối tại chỗ


trướctiếp

Câu nói không đầu không đuôi của Nghiêm Việt khiến Nguyễn Tri Mộ trở tay không kịp.

Cùng lúc đó, ánh mắt Nghiêm Việt lướt xuống, xấu xa quét một vòng quanh mông anh.

Hai tay vốn nho nhã đan vào nhau đặt trên mặt bàn thì lúc này ngón tay hơi động đậy, dường như muốn háo hức nếm thử.

Phía sau Nguyễn Tri Mộ căng chặt: "Đương nhiên không được!"

Nghiêm Việt: "Anh nói chúng ta là bạn bè; anh cũng nói, bạn bè với nhau ngồi lên đùi sờ mông là rất bình thường; theo lẽ đó thì tôi sờ mông anh là chuyện bình thường mà."

Nguyễn Tri Mộ giả vờ trấn tĩnh: "Không nói linh tinh với cậu nữa, mau đi làm bài đi."

Anh hơi sợ Nghiêm Việt bám lấy không thôi.

Ánh mắt Nghiêm Việt nán lại trên gò má đỏ bừng của anh, sau thu hồi ánh mắt, nhàn nhã về phòng.

——

Sau khi bài đăng bị xoá, sự việc nhanh chóng lắng xuống.

Tin đồn nam nam hầu hết tràn đầy sự chế giễu, Nghiêm Việt và Bạch Xuyên cũng không vì thế mà tránh né nhau, vẫn thân thiết như thường, cần ôn tập thì ôn tập, cần ăn cơm thì ăn cơm.

Vốn dĩ Nghiêm Việt có rất ít bạn bè nhưng không chống lại được vòng quan hệ rộng lớn của Bạch Xuyên. Ngày một ngày hai đã dần thân quen các bạn trong lớp, tin đồn không cánh mà bay.

Nghiêm Việt không hỏi La Giang xem có phải hắn ta làm không, chỉ vào một hôm tan học, cảnh cáo hắn ta một câu: "Còn có lần sau, tao sẽ không tha cho mày đâu."

La Giang sờ vết bầm tím dưới cằm, cười cười, không thừa nhận cũng không phản bác.

Những vết sẹo ở khoé mắt hắn ta càng rõ ràng và đáng sợ dưới ánh nắng.

Sau hôm đó, Nguyễn Tri Mộ không hỏi tính hướng của Bạch Xuyên nữa.

Nhưng Nghiêm Việt có thể nhận ra, anh chỉ nhịn không hỏi mà thôi.

Nếu không mỗi lần Bạch Xuyên đến ôn tập cho hắn, Nguyễn Tri Mộ sẽ không cách 40 phút lại gõ cửa một lần, lời hay ý đẹp "nhắc nhở hai cậu nghỉ ngơi một chút, cân bằng việc học tập".

Có một lần Nghiêm Việt đi vệ sinh, lúc trở về đứng trước cửa nghe thấy Nguyễn Tri Mộ hỏi trộm Bạch Xuyên: "Cậu thấy Nghiêm Việt như thế nào."

Bạch Xuyên không hiểu ý đồ trong lời nói của anh, ngốc nghếch đáp: "Rất tốt ạ, kiến thức cơ bản hơi kém một chút nhưng đầu óc rất thông minh, dạy một biết mười."

Nguyễn Tri Mộ dẫn dắt câu chuyện: "Vậy ngoài việc học hành thì sao, ví dụ con người cậu ấy, cậu cảm thấy tính cách thế nào?"

Bạch Xuyên: "Tính cách?... Không quan tâm đến người khác lắm, lúc mắng người rất dữ, nhưng thực ra là một người vô cùng ấm áp..."

Chuông cảnh báo trong lòng Nguyễn Tri Mộ kêu vang: "Lần đầu tiên tôi thấy có người dùng từ ấm áp để miêu tả cậu ấy, cậu ấy đối xử ấm áp với cậu như thế nào?"

Bạch Xuyên ngớ người: "... Dạ?"

Nguyễn Tri Mộ: "Hm... Ý tôi là..."

Nghe phía sau có động tĩnh, liếc thấy Nghiêm Việt nên lập tức ngậm miệng không nói tiếp.

Thỉnh thoảng Bạch Xuyên đến, sẽ mang bữa tối của nhà mình hoặc ít đồ ngọt, rụt rè mời Nguyễn Tri Mộ và Nghiêm Việt cùng ăn thử.

Nghiêm Việt ăn gì cũng chỉ có một biểu cảm, chính là kiểu nhạt nhẽo nhai rơm.

Dùng cách nói của Nguyễn Tri Mộ thì là "Nhìn một cái mất mười năm khẩu vị".

Nguyễn Tri Mộ vừa ăn vừa lo lắng.

Không phải bánh ngọt xoài sữa không ngon mà là ánh mắt Bạch Xuyên nhìn Nghiêm Việt, quá nóng bỏng, quá lấp lánh.

Lúc Nguyễn Tri Mộ nhìn trộm Bạch Xuyên nên không để ý, Nghiêm Việt đang nhìn mình.

Nghiêm Việt thấy biểu cảm của Nguyễn Tri Mộ còn thú vị hơn bánh kem.

Cái kiểu muốn hỏi mà không dám hỏi, chỉ có thể rình trộm dò xét, vừa bối rối vừa bứt rứt, biểu cảm sợ sệt phát hiện gian tình, thật là thú vị.

——

Đã hai tháng kể từ khi khai giảng.

Thời tiết nóng nực chuyển sang mát mẻ khi dần bước vào thu. Lá cây bạch quả của trường Trung học Thực nghiệm biến thành màu vàng kim, rụng đầy đất.

Có lá cây bị gió thổi bay vào hành lang lớp học, sáng sớm bị học sinh trực nhật quét đi.

Nghiêm Việt đến lớp lúc 6 giờ 40, lớp học còn thưa thớt người.

Hắn vừa đặt balo xuống thì Bạch Xuyên tới.


trướctiếp