Đứa Trẻ Hư

Chương 14: Nếu bị sờ mông, anh có phản kháng không


trướctiếp

Nguyễn Tri Mộ nói với giọng chỉ có hai người nghe thấy: "Cậu giở trò gì đấy."

Nghiêm Việt: "Tôi là người bị hại."

Nguyễn Tri Mộ: "Bỏ tay ra, nóng chết mất."

Nghiêm Việt: "Như thế này mới phù hợp thân phận người bị hại yếu đuối."

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Trong tiếng nức nở của Bạch Xuyên, tiếng giận dữ chỉ trích của mẹ Bạch Xuyên, tiếng Triệu Uyển Bình liên tục xoa dịu, Nguyễn Tri Mộ đã hiểu đại khái tình hình.

Từ nhỏ Bạch Xuyên đã sống với bà ngoại, hình thành tính cách yếu ớt, nhẹ nhàng, ngoại hình cũng hơi nữ tính, lúc đi học thường xuyên bị đám trẻ hư hỏng trêu ghẹo, đặt biệt danh là "Bạch nương tử".

Trong lớp luôn đồn rằng cậu ta thích con trai, nghe nói lớp 9 tỏ tình với anh chàng đẹp trai nào đó nhưng bị từ chối, khóc ba ngày ba đêm.

Lời đồn chưa bao giờ được xác thực và Bạch Xuyên cũng không phản hồi.

Mặc dù thường xuyên bị lời đồn quấy rối nhưng thành tích của cậu ta tốt, tính cách ôn hoà, nhân duyên khá tốt, cũng không bị bắt nạt mấy.

Gần đây có quan hệ thân thiết với Nghiêm Việt, kết quả ai đó có dụng ý riêng, chụp trộm rất nhiều ảnh đăng lên diễn đàn nhà trường.

Trong ảnh, người ta nghi ngờ cậu ta đút cho Nghiêm Việt ăn bữa trưa, cầm quần áo trong lúc chơi bóng rổ, buổi chiều tan học cùng Nghiêm Việt về thẳng nhà, giờ ngủ trưa thì nắm trộm tay...

Thoạt nhìn thực sự giống một đôi tình nhân trẻ đang yêu thầm.

Một ngày rình mò, các bức ảnh đã được lan truyền khắp trường.

Đa số các bức ảnh đó đều cố tình chọn góc độ, để nó trông vô cùng ám muội.

Bạch Xuyên khóc đến chết đi sống lại, giơ tay thề thốt: "Có con ruồi chết trong cơm, em đưa cho Nghiêm Việt xem, cái này cũng gọi là đút cơm sao? Tan học về nhà, em mẹ nó giúp Nghiêm Việt ôn tập. Còn cái gì mà ngủ trưa nắm tay, lúc đó Nghiêm Việt đói, cướp gói que tôm Mimi cuối cùng của em..."

Nguyễn Tri Mộ hỏi Nghiêm Việt: "Cậu cướp que tôm Mimi của người ta thật à? Bảo cậu bao lần rồi, phải hoà đồng với bạn bè, người ta đồng ý mới được lấy, không hỏi mà tự ý lấy gọi là cướp."

Nghiêm Việt: "Ai bảo anh không cho tôi tiền tiêu vặt."

Trước mặt mọi người, Nguyễn Tri Mộ hơi mất mặt: "Đấy là tôi... tôi rèn luyện tính tiết kiệm của cậu, cũng ngăn cậu chỉ ăn đồ vặt mà không ăn cơm, không tốt cho sức khoẻ."

Nghiêm Việt: "Nhiều cớ thật đấy."

Nguyễn Tri Mộ: "Không so được với cậu, học tập thì ít mà cãi ngang thì nhanh."

Nghiêm Việt: "Anh học nhiều, anh có văn hoá, viết một bài luận văn mà bảy ngày rặn được sáu chữ."

Nguyễn Tri Mộ cả giận: "Đấy là tôi cầu tiến nghiên cứu học thuật, cậu hiểu cái đếch gì."

Nghiêm Việt: "Nhà chế tác học thuật rác rưởi chỉ tốn giấy A4 mà thôi."

Mọi người xung quanh: "..."

Cuối cùng Triệu Uyển Bình không nhìn được nữa, ho một tiếng: "Anh Nguyễn, hình như trọng điểm không phải cái này."

Nguyễn Tri Mộ hoàn hồn: "À à, xin lỗi, cô nói tiếp đi ạ."

Triệu Uyển Bình dạy học gần ba mươi năm, xử lý vô số chuyện thiếu nam thiếu nữ ngây ngô yêu sớm, tin đồn nam nam thì mới lần đầu gặp phải.

Có điều vì quá hoang đường vô lý nên giải quyết lại khá đơn giản.

Triệu Uyển Bình xoa dịu hai bên, bảo nhà trường đã liên hệ diễn đàn để xoá bài, cũng đang truy vết người đăng tải.

Chuyện lần này, hai đứa trẻ đều bị tai bay vạ gió.

Nhất là Bạch Xuyên, vốn dĩ là tấm gương tiêu biểu của một học sinh ưu tú giúp đỡ bạn bè, vậy mà bị lại người khác hắt nước bẩn.

Triệu Uyển Bình bảo phụ huynh đưa bọn trẻ về, làm tốt công tác tư vấn tâm lý, nếu cần có thể liên hệ bác sĩ tâm lý nhà trường để đảm bảo không để lại ám ảnh.

——

Buổi tối.

Nguyễn Tri Mộ đợi ăn cơm xong, hắng giọng: "Về chuyện hôm nay, cậu có gì muốn nói không."

Nghiêm Việt: "Không."

Nguyễn Tri Mộ: "Không phải lo lắng, chỉ tuỳ tiện nói thôi. Còn về người đăng bài, cậu có manh mối nào không?"


trướctiếp