Đứa Trẻ Hư

Chương 16: Cậu thích cậu ấy không?


trướctiếp

Trung tâm Mậu Phát cách nhà 20 phút đi xe, Nguyễn Tri Mộ vô cùng sốt ruột, hiếm khi hào phóng gọi chuyến taxi.

Rạp chiếu phim nằm trên tầng năm của trung tâm.

Nguyễn Tri Mộ đến chỗ mua vé mới ngớ ra, anh đâu biết Nghiêm Việt và Bạch Xuyên xem phim gì, cũng không biết phim đã chiếu chưa, tìm ở đâu bây giờ.

Nhân viên hỏi: "Anh xem phim gì ạ."

Nguyễn Tri Mộ ngẩng đầu nhìn bảng điện tử, hoa mắt nhìn đủ các loại phim.

Chỉ có thể đặt cược thôi.

Nguyễn Tri Mộ: "Trong ba tiếng gần đây, có phim nào về tình yêu không?"

Nhân viên: "Có, "Thanh xuân của tôi, một thai sáu bảo", "Câu chuyện bạn trai cũ đã qua đời đột nhiên tấn công tôi", "Bạn trai ma cà rồng độc tài cao phú soái đến từ thế giới khác", xin hỏi anh xem bộ nào ạ."

Nguyễn Tri Mộ: "Toàn phim linh tinh gì vậy."

Nhân viên: "Đây là những bộ phim tình cảm ăn khách dạo gần đây anh ạ."

Nguyễn Tri Mộ nhắm mắt chọn bừa: "Vậy thì phim đó, cái gì mà ma ca rồng hút máu."

Trước khi vào phòng chiếu, trong lòng nghĩ rốt cuộc thằng dở hơi nào lại đi xem cái phim rác rưởi này cơ chứ.

Phim chiếu được 15 phút, cả phòng chiếu chỉ có mình mình, Nguyễn Tri Mộ hoảng hốt.

Hoá ra ông đây là thằng dở hơi đó.

Một bộ phim điện ảnh kéo dài hai tiếng, Nguyễn Tri Mộ ngủ gật sáu lần.

Ngáp ngắn ngáp dài bước ra, phát hiện đã 9 giờ hơn, vẫn không thấy tung tích của Nghiêm Việt và Bạch Xuyên.

Nguyễn Tri Mộ hơi lo lắng, tiện tay lướt vòng bạn bè, thấy Bạch Xuyên đăng trạng thái mới vào năm phút trước, khuôn viên nhà hàng tầng trên cùng.

Bạch Xuyên tự selfie, trên bàn bày đồ tây và hoa hồng đẹp đẽ, tinh tế.

Đối diện chỗ ngồi cậu ta, góc ảnh lộ ra cổ tay áo, Nguyễn Tri Mộ nhận ra, đấy là áo khoác denim xanh đậm của Nghiêm Việt.

Dòng cap đi kèm của Bạch Xuyên "Buổi tối khó quên nhất cuộc đời".

Nguyễn Tri Mộ: "??!"

Nguyễn Tri Mộ mò đến khuôn viên nhà hàng tầng cao nhất, âm thầm lượn một vòng bên ngoài, thấy Nghiêm Việt và Bạch Xuyên ngồi ở góc trong cùng.

Hai người ngồi đối diện, Bạch Xuyên ăn mỳ Ý, Nghiêm Việt cúi đầu nghịch điện thoại.

Bên trong hai cốc thuỷ tinh chứa nước cam, ánh sáng hắt xuống rực rỡ.

Cốc thuỷ tinh, nước cam, hai người ngồi đối diện.

Sự việc vốn đã quên lại một lần nữa ập vào đầu, trong đầu Nguyễn Tri Mộ toàn là hình ảnh Triển Tử Hàng và Chân Linh ngồi uống một cốc nước ngọt.

Nguyễn Tri Mộ tức giận.

Anh biết mình hơi giận cá chém thớt nhưng anh không nhịn nổi.

Nguyễn Tri Mộ đang định chụp lén và lao tới hét lên "cấm học sinh cấp 3 yêu đương" thì dường như Nghiêm Việt cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu, nhìn anh.

Khoé miệng nhếch lên, vậy mà dám cười.

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Hình như anh thấy sự chế giễu trong nụ cười đó.

Bỗng có một cảm giác kỳ lạ, có khi Nghiêm Việt đoán trước được anh sẽ đến tìm, thậm chí, hắn cố ý để anh tìm đến đây.

Bạch Xuyên chú ý đến đường nhìn của Nghiêm Việt, cũng nhìn theo, phát hiện Nguyễn Tri Mộ, vui vẻ vẫy tay với anh: "Anh Nguyễn, anh đến tìm Nghiêm Việt à?"

Nguyễn Tri Mộ vô cùng tức giận nhưng cơn giận lại tiêu tan trong nháy mắt.

Sờ chóp mũi, đi đến: "Tôi là, là, trùng hợp ngang qua, thấy cậu đăng ảnh chụp hoa viên nhà hàng nên tiện đến xem."

Bạch Xuyên: "Vừa nãy bọn em đi xem phim, xem xong thấy đói nên lên đây ăn. Ấy, Nghiêm Việt không nói với anh à."

Nghiêm Việt cúi đầu nhịn cười.

Nguyễn Tri Mộ trừng hắn: "Cậu cười cái gì."

Nghiêm Việt: "Tôi cười, vừa trông thấy một con ruồi ngốc nghếch, đổ ít mật ong dưới đáy cốc, nó đã đâm đầu vào, nghĩ cũng không thèm nghĩ."

Nguyễn Tri Mộ cả giận: "Được thôi, con ruồi ngu ngốc, biết rõ mật ong không phải thứ gì tốt đẹp còn tốn thời gian bay quanh nó hằng ngày, không phải ngu thì là cái gì."

Nghiêm Việt hiếm khi tốt bụng: "Tôi có nói anh đâu, anh tức cái gì chứ."

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Bạch Xuyên chẳng hiểu mô tê gì: "Mật ong cái gì, ruồi cái gì, sao tớ không thấy."

"Không có gì." Nghiêm Việt đứng dậy: "Không còn sớm nữa, về nhà đi, ngày mai gặp."


trướctiếp