Đứa Trẻ Hư

Chương 13: Anh nhất định phải đòi công đạo cho em


trướctiếp

Sáng sớm ngày ra, Nguyễn Tri Mộ đã cãi nhau một trận với Triển Tử Hàng.

Triển Tử Hàng: "Được, tối qua em quên gọi video với anh, nhưng sau đó anh có gọi cho em, sao em không nghe?"

Nguyễn Tri Mộ: "Điện thoại sập nguồn, không nhận được."

"Sao lại sập nguồn? Rõ ràng tối nào trước khi đi ngủ em cũng cắm sạc để nghe chuông báo thức, trước nay cũng chưa bao giờ tắt âm, sao lại không nhận được?"

Nguyễn Tri Mộ: "... Chắc là hết pin. Hôm qua nhận một lễ cưới, mệt quá, về nhà là ngủ luôn."

Thực ra còn pin.

Sáng nay anh bò dậy lần điện thoại, phát hiện còn 60% pin, không thể hết pin mà sập nguồn được.

Anh nhớ rõ ràng tối qua mình không tắt máy.

Nhưng quả thật điện thoại lại đang tắt máy.

Triển Tử Hàng bán tín bán nghi: "... Thật không? Không phải bảo em nhận ít việc thôi sao, nói với em bao lần rồi, sức khoẻ là quan trọng nhất..."

Nguyễn Tri Mộ: "Biết rồi, tai nghe mọc kén luôn rồi đây."

Triển Tử Hàng có tiết ban ngày, hai người nói chuyện vài câu rồi cúp máy.

Nguyễn Tri Mộ ra ngoài mua bữa sáng gồm bánh bao nhân đậu và bánh mì chiên, sữa gói ba tệ. *

* bánh bao nhân đậu 豆沙包, bánh mì chiên 小烧麦 (tạm dịch) lần lượt như ảnh:

Nghiêm Việt từ nhà tắm đi ra, áo phông dài tay màu chàm, quần thể thao ống rộng màu đen, mái tóc hơi ẩm, trên khuôn mặt lạnh lùng đọng những giọt nước nhỏ.

Nguyễn Tri Mộ: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Yết hầu Nguyễn Tri Mộ khẽ động, nuốt ngụm sữa, nhấc mắt.

Nguyễn Tri Mộ không hihi haha như mọi ngày mà biểu cảm hơi nghiêm túc: "Tối qua, trong lúc tôi giám sát cậu làm bài đã ngủ quên đúng không."

Nghiêm Việt lười biếng đáp: "Ừ."

Nguyễn Tri Mộ: "Về sau thì sao?"

Nghiêm Việt: "Làm xong thì tôi đi ngủ."

Nguyễn Tri Mộ: "Tôi nói tôi cơ. Rõ ràng tôi nằm bò ra bàn ngủ, sao lúc tỉnh dậy lại nằm trên giường trong phòng mình."

Nghiêm Việt: "Anh ngáy to quá, ồn nên tôi không làm được bài, tôi ôm anh về phòng."

Nguyễn Tri Mộ sững sờ một giây: "... Ôm?"

Vì sao không có một chút ấn tượng nào.

Ôm? Ôm kiểu gì?

Là kiểu vác trên vai hay kiểu đỡ đầu gối và lưng?

Nghiêm Việt ôm anh?

Nghiêm – cả ngày mặt lạnh tanh như vừa mới đi giết người – Việt, ôm anh đi ngủ?

Hơn nữa vẻ mặt hờ hững tuỳ tiện nói ra.

Nghiêm Việt nhíu mày: "Không thì sao, anh ngủ như lợn chết ấy, đầu cứ dí vào lòng tôi, nước bọt chảy ra cổ áo khiến nửa đêm tôi còn phải thay áo."

Mặt Nguyễn Tri Mộ đỏ bừng: "Làm gì có chuyện đó."

"Tự mình đi lục máy giặt."

Nguyễn Tri Mộ mơ hồ nhớ ra, buổi sáng lúc giặt giũ hình như có thấy áo ngủ màu xanh sẫm vứt trong máy giặt.

"Dù cho là thật, cậu, cậu có thể dùng cách khác mà, ví dụ như gọi tôi dậy, hoặc cõng tôi về..."

Ngón trỏ của Nghiêm Việt gõ lên bàn ăn như đang không hiểu sự nghi ngờ của anh: "Tôi nói rồi, anh ngủ như lợn chết, căn bản không gọi nổi. Còn việc dùng cách nào đưa anh về, quan trọng lắm à, sao anh phải để tâm chuyện đó?"

Nguyễn Tri Mộ: "..."

Nếu không phải vì tính hướng, không phải bẩm sinh rất nhạy cảm khi tiếp xúc với đàn ông, anh đương nhiên không để bụng chuyện này.


trướctiếp