Đứa Trẻ Hư

Chương 12: Người nội trợ bé nhỏ


trướctiếp

Lúc Nguyễn Tri Mộ hô lên thì đã muộn mất, Nghiêm Việt đang cưỡi lên lưng gã đàn ông đó.

Từ góc độ của Nguyễn Tri Mộ, chỉ thấy một đống thịt nằm trên nền đá cẩm thạch, cố gắng vùng vẫy dưới người Nghiêm Việt, giống một con sâu to béo được tiêm hyaluronic acid* sắp nổ tung.

* Hyaluronic Acid 玻尿酸 Đây là một glycosaminoglycan tự nhiên được tìm thấy trong mô liên kết của cơ thể. HA là thành phần chính tạo nên cấu trúc da của bạn, giúp duy trì làn da căng bóng và mịn màng. Ngoài ra, HA Hyaluronic Acid còn đóng vai trò quan trọng trong quá trình chữa lành vết thương. Thành phần này sẽ ngày càng giảm dần khi chúng ta già đi, khiến da mặt chảy xệ và xuất hiện nếp nhăn nhiều hơn. (theo Google)

Gã to béo hét lên: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi anh Nguyễn! Tôi là Đường Dũng, bạn của Tô Diễm, chiều nay chúng ta từng gặp nhau rồi!"

Tô Diễm là cô dâu của lễ cưới hôm nay, bà chủ của tiệm salon tóc.

Nguyễn Tri Mộ nhớ ra.

Gã to béo tên Đường Dũng, là người hợp tác với Tô Diễm, nhóm đầu tiên đến khách sạn chiều nay. Vừa gặp mặt đã nắm chặt tay anh không buông, lúc thì nói anh giống bạn cùng bàn cấp 3 của mình, lúc thì nói anh giống người em trai đã thất lạc nhiều năm, còn muốn xem chứng minh thư của anh.

Tay Nguyễn Tri Mộ mỏi đến rụng rời, miễn cưỡng rút tay về, Đường Dũng mới tiếc nuối buông tay.

Nguyễn Tri Mộ hành tẩu giang hồ đã lâu, gặp qua vô số hạng người, đương nhiên nhìn ra Đường Dũng là một gã đồng tính không có đạo đức.

Lúc đó ngại gã là bạn của cô dâu nên mới không tỏ thái độ.

Nghiêm Việt nghiêng đầu hỏi Nguyễn Tri Mộ: "Anh quen gã à?"

Nguyễn Tri Mộ: "Không quen."

Nghiêm Việt lại đấm vào mặt Đường Dũng một cú.

Đường Dũng gào thảm: "Mày dám đánh tao, mày biết tao là ai không hả!"

Nghiêm Việt: "Đoán đúng có thưởng à."

Đường Dũng: "?"

Nghiêm Việt: "Không thưởng tao đoán cái đếch gì."

Một bước giẫm lên bàn tay lợn của Đường Dũng.

Quản lý khách sạn nghe thấy động tĩnh, vội vã đem theo cả đám nhân viên chạy đến.

Tuy nhiên dáng người Nghiêm Việt cao to, biểu cảm hung dữ, một thân cơ bắp do thường chơi bóng rổ, nhất thời không ai dám bước lên.

Thấy Đường Dũng đã bị dạy dỗ đâu ra đấy, Nguyễn Tri Mộ mới giả vờ đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vội vàng kéo Nghiêm Việt: "Ai da, tôi nhớ ra rồi, vị này là bạn cô dâu, mau buông tay."

Nghiêm Việt xoay cổ tay rồi đứng lên.

Nguyễn Tri Mộ đỡ Đường Dũng đứng lên, xót xa đáp: "Thật lòng xin lỗi anh Đường. Anh xem trí nhớ của tôi này, khách mời hôm nay nhiều quá, ban nãy nhất thời không nhớ ra."

Mắt Đường Dũng thâm tím, run rẩy chỉ ngón tay vào anh và Nghiêm Việt: "Đm bọn mày muốn chết hả."

"Anh Đường hiểu lầm rồi." Nguyễn Tri Mộ thành khẩn đáp: "Em trai tôi hơi nóng tính, tháng trước mới được thả khỏi trại cải tạo trẻ vị thành niên, cho nên giờ nhất thời chưa quen cuộc sống bình thường."

Nghiêm Việt nhìn anh.

Ông đây giúp anh xả giận, anh mắng ông đây là tội phạm vị thành niên?

Mặt Đường Dũng rất khó coi: "Đm mày trêu tao à."

Nguyễn Tri Mộ: "Là thế này, lần trước cậu ấy vào trại cải tạo vì chém bạn học vỡ đầu nên về sau chúng tôi không cho cậu ấy mang dao gọt hoa quả ra ngoài, đề phòng lại đi tù. Hôm nay cậu ấy không mang dao, anh nên cảm thấy may mắn mới đúng."

Đường Dũng: "Chó điên thì nhốt trong nhà, ra ngoài làm gì."

Nguyễn Tri Mộ thành thật đáp: "Ngày trước gia đình chúng tôi sống ở ven biển, nuôi ba ba. Em trai tôi đã thích đùa giỡn ba ba từ nhỏ, lấy giun đút cho ăn, nhân lúc ba ba vươn đầu ra thì bắt lấy đầu của nó. Về sau có một lần không cẩn thận bị ba ba cắn, chịu kích thích, từ lúc đó hễ thấy thứ giống ba ba là không nhịn được phải động chân tay đánh chết. Suýt điên luôn, không khống chế được." *

* ba ba, người ta thường dùng từ 王八 Vương Bát, Nguyễn Tri Mộ đang chơi chữ, Vương Bát có ý chửi người, chỉ kẻ vô lại.

Đường Dũng: "... Đm ý mày chửi ông đây là Vương Bát?"

Nguyễn Tri Mộ: "Anh Đường, anh đừng tự ti như thế, tôi có nghĩ thế đâu."

Đường Dũng: "Vậy mày có ý gì?"

"Không phải trên áo anh có logo hình ba ba sao." Nguyễn Tri Mộ tỏ ra uất ức: "Tôi chỉ nhìn việc bàn việc thôi, sao anh lại tự nhận vơ cơ chứ."

Đường Dũng cúi đầu nhìn áo mình: "..."

Nguyễn Tri Mộ tiếp tục: "Về sau cậu ấy có chấp niệm với Vương Bát, gặp người họ Vương, tên có chữ Bát, nhìn giống Vương Bát, đều không nhịn được đấm mấy cái. Vì thế thầy cô và bạn học đều bị đánh một lượt, phải vào trại cải tạo, tháng trước mới được thả."

Đường Dũng vô thức lùi một bước.

Nghiêm Việt: "..."

Người xung quanh không kiềm được mà lùi ra xa một chút, liếc trộm Nghiêm Việt.

Dung mạo Nghiêm Việt xuất chúng nhưng bình thường rất hay lạnh mặt. Lúc nãy đột ngột nổi giận đánh người, khuôn mặt vẫn hiện lên sự hung dữ.

Khó nói có phải tội phạm trẻ vị thành niên không nhưng chắc chắn không nên chọc vào.

Quản lý khách sạn vội hoà giải, nói với Nguyễn Tri Mộ: "Nếu đã vậy thì mau đưa em trai anh về đi."

Nguyễn Tri Mộ: "Đương nhiên, đương nhiên, chỉ không biết, anh Đường có phải..."

Đường Dũng lạnh lùng hừ một tiếng.

Gã bán tín bán nghi lời Nguyễn Tri Mộ nói, hơi nghi ngờ anh ăn nói lung tung. Nhưng có nhiều người ở đây thế này, đối phương còn là trẻ vị thành niên. Việc này đúng thật là do gã háo sắc mới gây nên, dù có làm to chuyện, gã cũng chẳng được lợi lộc gì.

Hơn nữa, gã thực sự không đánh lại đối phương.

Nếu đánh nhau thật, bị một thằng nhóc đè trên mặt đất, mất mặt biết mấy.

Đường Dũng ra vẻ nói: "Hôm nay tha cho bọn mày."

Nguyễn Tri Mộ tỏ ra sợ sệt: "Vậy anh Đường không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước nhé?"

Đường Dũng hừ hai tiếng qua lỗ mũi, phẩy tay bỏ đi.


trướctiếp