Xuyên Về 1983

Chương 20


trướctiếp

Một cái 'ghế' hình người như vậy ai chịu nổi, vầy không phải là chịu hình sao?

Thư Nhiên rất nhanh không an tĩnh được, chỉ nghe Từ Thận hít sâu nhắc nhở: "Vợ, em đừng nhúc nhích. "Cọ vào bảo bối của hắn.

Thư Nhiên xấu hổ đỏ mặt, "Ngồi như vậy anh không đau sao? Để em đi xuống nhé?"

"Không đau." Từ Thận quấn lấy không cho đi, cười nói, "Ngồi không hỏng, em đừng nhúc nhích là được."

Vẫn còn dẻo mồm.

"..." Thư Nhiên bèn thành thật đợi không dám động.

Từ Thận cởi trần, lẳng lặng ôm Thư Nhiên, cởi quần áo ra mới biết dáng người mình vạm vỡ đến cỡ nào, cánh tay to gấp đôi Thư Nhiên, mặc quần áo vào không nhìn rõ.

Ban đêm chỉ lo dây dưa, Thư Nhiên chưa bao giờ nghiêm túc nhìn qua cơ bắp rắn chắc của Từ Thận, hôm nay là ban ngày nên nhìn, cậu có loại xúc động muốn lên tay cảm thụ cơ bắp mênh mông kia.

Xung động là ma quỷ, hôm nay thực sự sờ vào thì thực sự không thể sống yên ổn.

Cũng may Từ Thận tựa hồ không có ý nghĩ kia, chỉ là ngẫu nhiên hôn lên hai má mềm mại trắng trẻo cùa cậu, chờ cả hai mát mẻ mới cùng nhau nằm xuống nghỉ ngơi.

Không làm gì là tốt nhất, Thư Nhiên còn tưởng rằng Từ Thận muốn làm gì đó.

Mông an toàn lại có tâm tư nhàn rỗi, hắn cứng rồi không khó chịu à?

Nếu Từ Thận cũng không lên tiếng, mình quản việc của người khác làm gì, Thư Nhiên vội vàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cái thứ kia dựng thẳng, Từ Thận cũng không coi trọng, chỉ ôm dáng người gầy gò của vợ ngủ.

Hai người như đã quy ước, hiện tại Từ Thận cách một ngày mới yêu cầu làm chuyện kia, bình thường Thư Nhiên chịu sờ soạng hoặc hôn hắn cũng coi như thêm ngọt ngào.

Sáng sớm Trương Vân Sinh đạp xe đón Chu Huệ đi, hai người ra đường mua đồ cưới, thuận tiện đến ký túc xá đơn vị của Trương Vân Sinh một chuyến.

Nhà ở của người độc thân rất đơn sơ, diện tích hai phòng ngủ một phòng khách cũng không lớn, nhưng Chu Huệ lại rất hào hứng, người trong thôn rất hâm mộ loại phòng đơn vị này, nhà bọn họ vẫn ở tầng ba, tầm nhìn tốt, ánh sáng tốt.

Nghe nói Trương Vân Sinh dẫn vợ trở về, hàng xóm láng giềng đều góp vui đến thăm Chu Huệ, người độc thân có điều kiện tốt hơn Trương Vân Sinh thật không rõ, bọn họ rốt cuộc thua ở đâu.

Tại sao Chu Huệ lại hết lần này tới lần khác không thích bọn họ chứ.

Trương Vân Sinh cũng rất khó hiểu, xem xong nhà của đơn vị bèn dẫn Chu Huệ đến căng tin ăn cơm trưa, nhân tiện hỏi vợ, sao lại để ý mình?

"Chỉ là bản thân em thích thôi, cảm thấy hai chúng ta nên là một đôi." Chu Huệ sao có thể nói thật, ban đầu là bởi vì điều kiện của người khác quá tốt, chỉ có Trương Vân Sinh còn miễn cưỡng đủ, về sau chắc chắn sẽ không phải vì điều đó nữa, Chu Huệ thật sự cảm thấy Trương Vân Sinh là người tốt, mình vừa thấy anh là thẹn thùng.

Đàn ông thật dễ dỗ dành, trong lòng Trương Vân Sinh hạnh phục trào dâng, "Vợ, anh cũng thích em. ”

Chu Huệ ngượng ngùng cúi đầu, gắp thức ăn cho anh: "Em không ở nhà, cũng không biết bọn Định tử có ăn cơm chưa?"

Chu Huệ không ở nhà, buổi sáng mì Từ Thận nấu, loại đồ ăn này giới hạn trên dưới không chênh lệch bao nhiêu, dù sao Thư Nhiên cũng ăn no rồi.

Còn buổi trưa thì sao?

Thư Nhiên phát động trước, "Anh Thận, em không biết nấu cơm."

"Cũng không cho em làm." Từ Thận liếc cậu một cái, "Buổi trưa lên nhà Trần Khải ăn. "Thuận tiện dẫn Thư Nhiên đi thăm nhà.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Từ Thận, Thư Nhiên mặc quần áo và giày mới mua vào, đeo đồng hồ, thu dọn đơn giản như vậy rồi đứng thẳng người ở đó, hình ảnh cả người khác hẳn.

Quả nhiên là người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên, nhưng Thư Nhiên đẹp không phải hoàn toàn là do mặc quần áo đẹp, mặc kệ quần áo có tốt đến đâu, quan trọng nhất vẫn là khí chất.

Từ Thận ở bên cạnh nhìn Thư Nhiên sửa sang lại ống tay áo, vẻ mặt cứng đờ vài giây, thẳng đến khi Thư Nhiên nghiêng mặt hỏi hắn: "Làm sao vậy, chỗ nào không ổn à?"

Từ Thận cười nhạt, "Không có. "Không có chỗ nào không ổn, chỉ là quá đẹp, Từ Thận nhìn không chớp mắt, cảm thấy người đứng trước mắt mình giống như ngôi sao đi ra từ TV, đâu còn như lần đầu mặc đồ tử tế thì giấu diếm khiếp sợ.

Đó là vì Thư Nhiên chưa bao giờ mặc quần áo đẹp hay đeo đồng hồ, mọi người đều nói bụng có thi thư khí tự hoa( Nếu muốn có một vẻ ngoài thoát tục, thì trước hết cần phải có một nội tâm phi phàm), vật xa xỉ tốt nhất không phải là châu báu vàng bạc, là học thức và tư tưởng.

Chỉ cần bản thân mình không bị mấy thứ này hạn chế, không cảm thấy hoàng kim châu báu cao hơn chính mình, vậy sẽ không bị đè đầu.

Từ Thận bắt đầu có chút hối hận, lẽ ra không nên khuyến khích Thư Nhiên thay quần áo đến nhà Trần Khải ăn chực, vợ đẹp như vậy, nên giấu ở trong phòng ngủ chỉ mình mình có mới được.

Nhưng thử nghĩ mà xem, người đàn ông nào cũng nghĩ thế này về vợ mình, nghĩ là một chuyện, làm lại là chuyện khác.

Bản chất của con người là suy nghĩ, làm ra chính là biến thái.

"Buổi trưa nắng gắt, mang theo mũ rơm đi." Từ Thận lấy ra hai cái mũ rơm mới, mỗi người đội một cái, đi xe đạp qua.

Thư Nhiên nghiêng người ngồi ở phía sau, ôm eo Từ Thận.

Đầy đường phố là xe đạp tự do qua lại, nhiều người đi bộ, hoặc xách đồ trong tay hoặc mang theo gánh nặng, tất cả mọi người đang bận rộn với cuộc sống riêng của họ.

"Anh Thận, mình đi thăm nhà không mang theo gì à?". Thư Nhiên cảm thấy có chút bất lịch sự.

"Không cần, khách sáo với hai đứa nó làm gì." Từ Thận có sức mạnh, dáng người rắn chắc cường tráng, chở Thư Nhiên rất thoải mái, chỉ chốc lát đã đi tới con đường Trần Gia.

Trần gia trước đó cũng là gia đình giàu có, tuy nói mấy năm nay gia đạo sa sút, nhưng lạc đà gầy gò vẫn lớn hơn ngựa, nhà tổ của gia tộc là một sân cũ có ba gian, cửa vào rất hoành tráng.

Từ Thận chỉ vào cửa, "Trước kia nơi này có đôi sư tử đá, bị hủy rồi, đồ cổ trong nhà, đồ cổ gì đó cũng không còn. ”

"Thật đáng tiếc." Thư Nhiên tự mình cảm nhận được điểm này, cảm giác chân thật nhất chính là đáng tiếc, bằng không lưu lại thì sẽ có rất nhiều thứ đáng giá.

Từ Thận cười nói, " Đúng là đáng tiếc, nhưng cha Trần Khải thông minh, chôn ở dưới đất không ít vàng, cũng coi như qua được."

Thư Nhiên đổ mồ hôi, chuyện này có thể nói với mình sao?

Nhưng tính ra bây giờ là năm 1983, sáu năm đã trôi qua kể từ phong trào vĩ đại đó.

"Đi." Từ Thận trực tiếp dừng xe đạp ở cửa, dẫn Thư Nhiên đi vào.


trướctiếp