Xuyên Về 1983

Chương 21


trướctiếp

"Hơn nữa cũng không thể để cho chị em ấy biết." Từ Thận nhìn như không thèm để ý, đeo nhẫn giống nhau rất dễ bị lộ.

Thư Nhiên nhận thấy Từ Thận nhìn mình vài lần, thật ra Từ Thận muốn mua nhẫn, chỉ là đang xem ý của mình.

Tất cả mọi người đang nhìn mình, Thư Nhiên nuốt thức ăn trong miệng, uống một ngụm trà nói, "Ngày hôm đó anh cũng không nói mua nhẫn cưới, em cứ nghĩ anh muốn mua đồ trang sức cho em."

Từ Thận cười nói, "Vậy hôm nay đi xem, nhân tiện lấy con dấu."

Thư Nhiên còn có thể nói như thế nào, bèn gật đầu: "Được. ”

Không bao lâu Tiết Phượng đã về, trong tay xách không ít đồ ăn, Trần Sâm là con trai mẫu mực quan tâm khó khăn của mẹ, đứng dậy xuống bếp giúp:" Mọi người uống đi, chờ lát nữa ăn cơm.”

"Anh Sâm là chàng trai tốt." Thư Nhiên nhìn bóng lưng Trần Sâm nói.

Không ngờ thanh niên có hình tượng giang hồ, lại là một người ấm áp chịu vào phòng bếp lại có thể ra sân chém giết.Tương lai nếu cưới vợ khẳng định cũng sẽ thương người ta.

"Ừm." Từ Thận gật đầu khẳng định, Trần Sâm quả thật rất tốt, hắn cười nói: "Người đàn ông của em cũng tốt.”

Não Thư Nhiên giật giật, thuận miệng dập một câu: "Anh nấu cơm có ngon bằng anh Trần Sâm nấu không?"

Từ Thận∶ "..."

Vậy quả thật không bằng thật, chủ yếu là hắn đơn thân sống qua ngày, bình thường ít nấu cơm, muốn hắn học cũng được. Có thể đạt tới trình độ của Trần Sâm hay không, hắn cũng không biết.

"Thư Nhiên." Từ Thận chú ý tới lúc Thư Nhiên vào Trần gia hình như cảm thấy hứng thú bèn hỏi: "Có muốn đi dạo nhà Trần Khải không?"

"Được không?" Thư Nhiên nhìn Trần Khải.

"Cái này có là gì, đi!" Trần Khải cực kỳ thoải mái, lập tức đứng lên dẫn bọn họ đi.

Từ Thận không phải là người nhiều lời, huống hồ chuyện nhà họ Trần cũng không tới phiên hắn giảng giải, thế nhưng hôm nay dù sao cũng phải cắm vào hai câu, dù sao Trần Khải cũng là cái loại không có văn hoá, miệng chó không mọc được ngà voi, đồ nhà mình có khi còn không biết tên.

Vì vậy, Trần Khải không thể nhận công việc đến vùng nông thôn thu đồ cổ, không thì có khi bị người lừa tới cái quần đùi cũng chẳng còn.

Nhà họ Trần có chút nội tình, là một tứ hợp viện rất điển hình, truyền qua nhiều thế hệ, mà lần đầu Thư Nhiên gặp Trần Khải, ấn tượng đối với Trần Khải chính là thanh niên tinh thần mồm chạy như xe lửa.

Thật ra vẻ ngoài của Trần Khải không tệ, nếu như thay đổi phong cách ăn mặc, rồi thay đổi phương thức nói chuyện không đứng đắn thì sẽ thành một thanh niên tài tuấn.

Thư Nhiên thuận miệng hỏi Từ Thận: "Hai anh em anh Sâm cũng không còn nhỏ tuổi, dì Phượng không gả vợ cho họ sao?"

Theo lý thuyết, tuổi này của Tiết Phượng rất thích làm bà mai, nào có chuyện hai đứa con của cô còn độc thân.

"Có." Từ Thận nghe câu hỏi này, còn chưa bắt đầu nói đã nở nụ cười, "Anh Khải của em 18 tuổi đã bắt đầu xem mắt, dì Phượng đã tìm kiếm tất cả những cô gái ở nam thị có thể gặp nó, kết quả không có ai thích nó hết."

"Đcm!" Trần Khải sải bước đuổi theo đánh đầu Từ Thận, "Con mẹ nó anh! Lại nói xấu em!"

Từ Thận trở tay ngăn cản, không để Trần Khải thực hiện được: "Nói ra sự thật, sao có thể gọi là nói xấu?"

Nếu hắn không cười như được mùa thế kia thì người ta sẽ tin hắn nói thật.

Trần Khải trợn mắt, đó là lịch sử đen tối của hắn, ai nhắc hắn sẽ cáu với người đó, nhưng Từ Thận lại dùng nó trêu chọc vợ, Từ Thận có còn là người không?

"Anh Sâm đâu? Sao anh ấy không cưới vợ?" Thư Nhiên không muốn bọn họ cãi nhau, dễ dàng dẫn họa về đông, dù sao Trần Sâm cũng không có ở đây.

...... Xin lỗi anh Sâm.

Nói đến chuyện này Trần Khải liền hăng hái, mỗi người một câu song ca với Từ Thận, kể câu chuyện tình yêu đau lòng của anh trai Trần Sâm ra.

Thì ra Trần Sâm có một mối tình, đến nay vẫn chưa quên.

Sự tình còn phải bắt đầu từ lúc Trần gia xuống dốc, lúc đó Trần Sâm là phú nhị đại danh xứng với thực, có một người bạn gái tình đầu có tình cảm rất sâu đậm, vốn định nói chuyện hôn nhân luận gả cũng được, đáng tiếc Trần gia xảy ra biến cố, chủ nhà xảy ra chuyện, ngay sau đó lại thanh lý, một loạt đả kích rơi xuống, hôn sự của Trần Sâm cũng xem như thất bại.

Bạn gái không chịu nổi sự thúc ép của gia đình, sau khi chia tay kết hôn với người khác. Nhưng cuộc sống sau hôn nhân không như ý, vẫn luôn muốn ly hôn.

Trần Sâm cũng nhớ thương mối tình đầu, một mực chờ người ta ly hôn, đợi đến bây giờ đứa con của mối tình đầu đã ba tuổi rồi, vẫn không có kết quả.

"Mẹ anh nói rồi." Trần Khải thở dài, "Con chồng trước nếu là bé gái thì không sao, đáng tiếc lại là một thằng cu…"

Vậy chuyện này thật sự là khó xử…

Thư Nhiên vừa đồng cảm vừa nghi ngờ "Con để lại cho chồng cũ không được à?"

Nếu thật sự ly hôn, bây giờ nhà gái muốn mang con trai đi có vẻ không thực tế.

Từ Thận nói với cậu: " Mâu thuẫn ở chỗ này, nhà gái không nỡ bỏ con, bằng không đã đi sớm rồi."

Chuyện tình của Trần Sâm quả thật rất thương tâm, thoạt nhìn nhà gái cũng không yêu anh lắm, lần đầu tiên không chịu nổi dư luận gả cho người khác có thể lý giải, lần thứ hai vì đứa nhỏ vẫn không lựa chọn Trần Sâm, chứng tỏ phân lượng của Trần Sâm cũng chỉ như vậy.

"À." Thư Nhiên nhỏ giọng tổng kết, "Con đường tình yêu của mấy anh em các anh gập ghềnh quá, người này gập ghềnh hơn người kia."

Trần Khải cũng cảm thấy vậy, nhưng lại nhìn Thư Nhiên và Từ Thận: "Chẳng phải hai người rất thuận lợi đấy sao?"

Thư Nhiên nhìn về phía Từ Thận, vừa lúc Từ Thận cũng nhìn về phía cậu, ánh mắt nóng bỏng chạm nhau, Thư Nhiên dẫn đầu không dám tiếp chiêu, bèn bỏ qua.

"Đi, ăn cơm đi." Trần Khải thấy anh trai mình đến, có chút chột dạ lau mặt, đoạn song ca vừa rồi chắc không bị ảnh nghe thấy chứ?

Cũng giống như hắn không thể đề bạt lịch sử đen tối khắp thành phố Nam Thị, mối tình đầu gả cho người ta cũng là vảy ngược của Trần Sâm, ai đề cập đến sẽ bị đánh.

Trần Sâm không nghe thấy, cách xa vẫy tay nói đã làm xong đồ rồi.

Đến bữa tiệc, Tiết Phượng xin lỗi Từ Thận: "Từ Thận à, ngày con kết hôn dì không đi, thật ngại quá."

"Không sao đâu dì Phượng, Sâm Tử và Khải Tử đều tới cả, nếu dì cũng đi thì ai trông cửa hàng?" Từ Thận cười cười, theo thói quen gắp thức ăn cho Thư Nhiên.

Người này không thích ăn thịt, hắn lại muốn cậu ăn nhiều hơn một chút.

Thư Nhiên muốn rút bát của mình, lại sợ quá đột ngột.

Cậu có chút căng thẳng ngẩng đầu nhìn Tiết Phượng, may mà lực chú ý của đối phương còn đang đổ dồn về phía Từ Thận, không nhìn về phía cậu.

"Sao lại không dẫn vợ con đến?" Tiết Phượng còn muốn gặp vợ của Từ Thận, tặng cho người ta một phong bao lì xì để chúc mừng.


trướctiếp