Xuyên Về 1983

Chương 19


trướctiếp

Chu Quốc Đống thấy con trai trở về bèn cất nửa bao thuốc vào túi, giới thiệu: "Từ Thận à, đây là người yêu của Chu Cường, tên Lâm Tuyết Hoa, tuần sau chúng nó kết hôn, con và Tiểu Huệ sẽ trở về uống rượu mừng cưới chứ?"

"Cái này con không làm chủ được." Từ Thận nói, "Con bàn bạc với chị Chu Định sau rồi mới quyết định được. "Lâm Tuyết Hoa chua loè chua loét, đàn ông đẹp vậy vậy thì thôi, còn nghe lời Chu Huệ nữa.

"Ha ha, cũng được." Chu Quốc Đống vui mừng vì quan hệ của con rể và con gái rất tốt, tốt nhất là để con gái làm chủ nhà, ông gọi: "Nào, vào nhà, vào nhà đi."

Sắp đến giờ cơm, cũng đến giờ nấu ăn, Chu Cường nói với người yêu: "Tuyết Hoa, đi giúp mẹ nấu cơm đi."

Lâm Tuyết Hoa gật đầu, đi vào phòng bếp nhìn, em trai Chu Huệ cũng ở đây, đang rửa một cái giò heo lớn, cô nom mà thèm, "Chu Định, buổi trưa ăn một cái giò heo lớn như vậy có ăn hết không?"

Chu Cường nói không sai, em rể này quả nhiên ra tay rất hào phóng, một cái giò heo to phải tốn không ít tiền, vậy mà cũng không tiếc tiền mua.

Hồ Kim Hoa cũng thấy vậy, không thì chia làm hai bữa, cho thêm chút rau khô hút mỡ.

Thư Nhiên biết rõ tâm tư của chị dâu tương lai này, nói: " Nhiều người như thế, làm sao mà không ăn hết được?"

Nếu không lúc cậu đi rồi, chỗ giò heo còn lại chắc chắn sẽ bị Lâm Tuyết Hoa mang về nhà mẹ đẻ.

Chu Cường tai mềm sợ vợ, căn bản không quan tâm đến sống chết của gia đình mình.

Giò heo làm 2 món, một hấp với khoai sọ, một món hầm cách thủy, vẫn còn đun trong nồi, bọn nhỏ thèm nhỏ dãi. Mùi thơm bay ra, đừng nói là trẻ con, người lớn cũng thèm.

Lâm Tuyết Hoa là người nhanh trí, sớm biết vậy đã gọi cả cha mẹ mình tới đây, nhưng giờ mình đi gọi, không khỏi có chút khó coi, vì thế bèn nói thầm với Chu Cường: "Ba mẹ em còn chưa từng gặp em rể nhà anh, sau này đều là người thân cả, không bằng nhân cơ hội gặp mặt một lần?"

Chu Cường thầm hiểu, lập tức nói với cha mẹ: "Ba, không thì con cũng gọi ba mẹ Tuyết Hoa đến đây, coi như làm quen với em rể một chút được không?"

Chu Quốc Đống cũng không phải kẻ ngốc, nói, "Sắp ăn cơm rồi gọi cái gì, muốn gặp thì đợi cơm nước xong."

Chu Cường"..."

Thư Nhiên sau khi biết chuyện này, trong lòng trợn trắng mắt ngoác mồm, chị dâu này cũng thật biết lợi dụng, cái gì cũng muốn lấy chút về nhà mẹ đẻ. May mà Chu Quốc Đống vẫn còn tỉnh, giờ còn có thể giữ được Chu Cường.

Thức ăn được bưng lên bàn, mọi người trong phòng ăn uống say sưa.

Chỉ có Thư Nhiên và Từ Thận ăn ít, hai người bọn họ chỉ muốn ăn chút gì đó. Đói bụng quá thì về nhà ăn nữa cũng được, bọn nhỏ ở Chu gia ăn như hổ đói, thật không muốn xuống đũa tranh giành với chúng nó.

Buông bát đũa xuống, Thư Nhiên nhỏ giọng hỏi Từ Thận: "Anh có ăn mía không? Ăn thì em ra vườn rau chặt cho.”

Cậu nhớ trong vườn rau có mấy cây mía đen, Chu Huệ trồng.

"Em muốn ăn hả, anh đi chặt." Từ Thận đi vào phòng bếp xách một con dao thái, dẫn vợ đi ra ngoài.

Bốn phía không có ai, hắn lập tức ôm eo Thư Nhiên, giống như nạp điện lại hôn hai cái.

"Này" Thư Nhiên không ngờ hắn lại xông tới như vậy, vội vàng nhìn trái nhìn phải.

"Không có ai, anh nhìn qua rồi." Từ Thận cười cười, nửa ngày không ôm vợ, hắn cảm thấy cả người không thoải mái, luôn muốn chạm vào.

"Vậy cũng không được, anh chú ý một chút." Thư Nhiên nói.

Ban ngày ban mặt, Thư Nhiên cũng không có dây dưa với hắn, tâm tư đều đặt trên cây mía, giò heo toàn là mỡ, cậu ăn hai miếng là ngấy không chịu nổi.

"Ngay cả thịt em cũng không ăn, chẳng trách em gầy thế." Từ Thận đi tới trước cây mía, thuần thục chọn một cây tốt, một dao sắc bén chặt xuống, kéo ra chặt đứt đầu đuôi.

Một khúc mía đen nặng như vậy, ngoan ngoãn ở trong tay hắn, mặc cho hắn chơi đùa..

"Quá ngán." Thư Nhiên nói, đầu năm nay thịt lợn đều là chăn nuôi tự nhiên, không dùng chất tạo nạc, thịt lợn bán trên thị trường đều rất béo, không nhiều thịt nạc.

"Thịt bò toàn thịt nạc, cũng không thấy em thích ăn." Từ Thận nói, chém một đoạn mía cẩn thận gọt vỏ, còn tri kỷ đánh dao hoa, lúc này mới đưa cho Thư Nhiên "Ăn cẩn thận chút, đừng để bị đâm vào miệng."

"Ai." Thư Nhiên nhận lấy cắn một miếng, thanh ngọt ngon miệng, xong rồi nhớ tới, mình có phải là quá tự nhiên rồi không, bèn quay qua nói " Cảm ơn anh Thận. ”

Từ Thận dừng một chút, lập tức tiến lại ôm lấy cổ Thư Nhiên, híp mắt rất mất hứng∶ "Em nói lời cảm ơn với ai? Giữa hai chúng ta còn phải nói cảm ơn à, "Thư Nhiên đúng là chọc tức chết hắn mà!

"A, vậy không nói nữa." Đối phương phản ứng lớn như vậy, Thư Nhiên lập tức ý thức được mình nói sai, quên đi.

"Em đúng là chọc giận người khác mà." Từ Thận nhìn chằm chằm cậu chốc lát, buồn bực buông cậu ra.

"Anh Thận, đừng giận mà, sau này thật sự không nói nữa." Thư Nhiên lắc lắc tay Từ Thận, còn cắn một miếng mía của mình cho hắn: "Anh nếm thử đi, ngọt."

Từ Thận nhìn miếng mía đưa tới, dễ dỗ như vậy đấy, hắn cắn một miếng, cũng gọt cho mình một đoạn.

Kỹ thuật dùng dao của hắn xuất thần nhập hóa, Thư Nhiên nhìn mà sửng sốt, còn hơi muốn học, nhưng lại hiểu bản thân chắc chắn không học được. Chỉ riêng sức mạnh tay của Từ Thận, cậu đã không thể theo kịp.

"Sao anh cả em lại nhát gan vậy chứ?" Từ Thận ngồi trên ruộng, tư thái tùy ý ăn mía, thuận tiện nói với Thư Nhiên chuyện Chu gia.

"Con trưởng mà." Thư Nhiên ngoài cười trong không cười, " Cha mẹ đã trông cậy vào anh ấy từ nhỏ, xem như chỗ dựa tinh thần, sau này dưỡng lão còn phải dựa vào anh ấy". Dần dà dưỡng thành tính cách ích kỷ, tự cao tự đại của Chu Cường, hắn có ham muốn kiểm soát mọi thứ trong nhà rất mạnh.


trướctiếp