Tiểu Kẹo Mềm Của Anh Ấy

Chương 3: Viên Kẹo Thứ Ba



Edit: Thịt Bò Biết Đi

Đường Ngữ nghe thấy cô nói muốn đi sang lớp bên cạnh, hai chân tự giác lùi về phía sau một bước, ánh mắt bất chợt quay lại nhìn Phương Tư Hoán, nhỏ giọng nói: "Lớp bên cạnh không phải....đang có đánh nhau sao?"

"Không có việc gì" Phương Tư Hoán vội vàng xua tay, lớn giọng nói: "Có tớ ở đây! Tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt! Cả lớp không ai dám động đến tớ!"

Lời này vừa nói ra, lập tức có người lớn tiếng: "Em gái, để tôi giới thiệu với cô, đây chính bạn gái của Ngô Huân, đại ca của chúng tôi ở trường sơ trung số 7..."

Phương Tư Hoán nghe thấy lời này, ném ánh mắt như thanh kiếm về phía cậu ta, dường như cậu ta có thể nghe thấy âm thanh của thanh kiếm vô hình xuyên qua không khí.

Vừa mở miệng nói, kẻ ồn ào kia lập tức im lặng, vùi đầu vào quyển sách, như chiến đấu ba trăm trận với quyển quyển sách Hán Ngữ đi trở về.

Thấy cậu ta như vậy, Phương Tư Hoán mới hài lòng quay đầu lại, cười với Đường Ngữ nói: "Em đừng nghe họ nói nhảm, không có chuyện như vậy đâu. Thế nhưng tớ cũng không sợ những người của lớp bên kia. Đi, nếu như cậu thật sự sợ hãi, vậy đứng ở cửa chờ mình."

Vốn nên là cô tự mình chuyển bàn, lại sợ làm phiền chị gái quá nhiều lại không tốt, vội vàng lên tiếng: "Em với chị cùng đi vào chuyển bàn ghế"

Cô có dáng người tuyết trắng đáng yêu,làn da trắng và trong, hai viên phấn anh đào bay trên khuôn mặt to bằng lòng bàn tay, một đôi mắt to trong veo và sạch sẽ, cô chớp mắt ngoan ngoãn nhìn Phương Tư Hoán.

Phương Tư Hoán cũng một cô gái, cũng bị cô bé dễ thương này đánh bại. Cô rất thích những cô gái nhỏ nhắn dễ thương như Đường Nguyễn Ngữ, vì vậy cô ngay lập tức nắm lấy tay cô ấy thân thiết nói: "Đừng gọi ta là chị! Chúng ta đều học cùng lớp! Cậu có thể gọi mình là Tư Tư, bạn bè đều gọi mình như vậy."

"Được." Đường Nguyễn Ngữ đáp lại, "Tư Tư, cảm ơn cậu."

"Không có gì!" Phương Tư Hoán kéo tay cô cười nói, "Ồ? Vậy mình gọi cậu là Nguyễn Nguyễn hay Tiểu Ngữ đây? Này, mình phát hiện ra rằng hai chữ cái đầu tiên trong tên của cậu đảo lại thành, "Kẹo mềm a'! Mình sẽ gọi cậu là "Tiểu Kẹo Mềm đi!" Nhìn này, cậu nhìn xem, nó rất hợp với ngoại hình của cậu! Vừa ngọt ngào lại mềm mại như một viên kẹo!

Đường Nguyễn Vũ nhỏ giọng "Ừm" một tiếng, trên khuôn mặt anh đào càng hồng thêm, được khen như vậy càng thêm hấp dẫn, thoạt nhìn rất ngon miệng.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đã tới cửa lớp Tinh Quang.

Phương Tư Hoán kéo Đường Nguyễn Ngữ dừng lại trước cửa, xa xa nhìn xung quanh bên trong.

Đường Nguyễn Ngữ từ nhỏ đã là một cô bé ngoan, chưa từng nhìn thấy đánh nhau. Vì vậy đối với cảnh tượng đánh nhau, theo bản năng cô có chút sợ hãi.