Tiểu Kẹo Mềm Của Anh Ấy

Chương 2: Viên Kẹo Thứ Hai



Edit: Thịt bò biết đi

Nghiêm Đồng Phủ nhìn dáng vẻ cợt nhả của Ôn Diên Hạ, lông mày càng nhíu chặt lại, khi nói chuyện âm thanh càng lớn hơn:

"Đừng bắt nạt bạn học cùng lớp của em."

Ôn Diên Hạ bật cười thành tiếng, anh dựa vào Đường Nguyễn Ngữ, lúc nói chuyện hơi thở nóng bỏng mà dồn dập:

"Thầy à, em sẽ không ăn cỏ gần hang"

Nói xong, ánh mắt anh chợt loé, đột nhiên quay mặt về phía Đường Nguyễn Ngữ, giọng nói có chút kiêu ngạo: "Nhưng thầy giáo à, vừa nãy em nghe hiệu trưởng nói qua, chúng em không phải học chung một lớp sao? Vậy em cũng tính là không ăn cỏ gần hang phải không?" Ngực Nghiêm Đồng Phủ phập phồng lớn đến mức mắt thường còn có thể nhìn thấy, ông đã nhiều lần mở miệng tố cáo "kẻ vô liêm sỉ" này, nhưng lời nói của ông đều bị bên trên đè ép xuống.

Đường Nguyễn Ngữ bị hơi thở và lời nói của anh ảnh hưởng, theo bản năng đưa tay đẩy anh ra khỏi người cô, kết quả bàn tay cô chạm vào lồng ngực của Ôn Diên Hạ,trong nháy mắt cô cảm thấy cơ bắp của anh căng cứng khuôn mặt cô nhanh chóng ửng hồng, cắn chặt môi, trông như sắp khóc. Ôn Diên Hạ cúi đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Một lúc sau, anh đột nhiên buông tay, lui về phía sau hai bước, trên mặt vẫn là vẻ mặt cợt nhả như cũ nói:

"Thầy giáo, em thật lòng khuyên thầy, vì nghĩ cho học sinh của thầy, thầy phải nhanh chóng để em nghỉ học, không thì em không nhịn được sẽ ăn thịt học sinh ngoan của thầy đấy".

Nói xong, anh xoay người, quay lưng vẫy tay với hai người bọn họ, một mình rời đi. Nghiêm Đồng Phủ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang xa dần của Ôn Diên Hạ, ​​hít sâu vài hơi, trực tiếp mắng:

"Còn ra thể thống gì nữa!"

Ngực Nghiêm Đồng Phủ phập phồng không ổn định, hô hấp còn có chút rối loạn, nhưng ánh mắt lại vô thức dõi theo bóng lưng của Ôn Diên Hạ.

Bây giờ đang là buổi sáng, Trường trung học hiện tại đang là thời gian tự học. Lúc này còn chưa đến xuân phân, ngày ngắn đêm dài, lúc này, mặt trời mọc vừa vặn từ đầu hành lang chiếu vào, tạo thành ánh sáng dịu nhẹ hoà vào bóng lưng của Ôn Diên Hạ. Đường Nguyễn Ngữ nhìn cảnh tượng trước mặt, hình ảnh chàng trai cao lớn đi về phía mặt trời, bỏ lại bóng tối phía sau. Cô đột nhiên cảm thấy ấm áp. Lúc này,Thầy giáo Nghiêm đột nhiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô:

"Bạn học Đường Nguyễn Ngữ, để thầy đưa em đến lớp "vượt cấp" trước. Lớp này vừa vặn là lớp của thầy."

Đường Nguyễn Ngữ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói với thầy giáo:

"Vâng ạ, Cảm ơn thầy"

"Không có gì."

Các giáo viên đều thích loại học sinh ngoan ngoãn lễ phép này, thầy giáo Nghiêm cũng không ngoại lệ. Trường cấp hai số 7 của họ ở Bình Thị là trường cấp hai tốt nhất trong thành phố và trường không bao giờ thiếu các học sinh chất lượng cao. Nhưng thầy cô luôn "tham lam", không ai lại không thích học sinh giỏi.

Có một cô bé cả ngoại hình lẫn tính cách dễ thương như vậy đến lớp "vượt cấp", ngay cả Nghiêm Đồng Phủ vốn nghiêm túc không cười tâm trạng cũng tốt lên, giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Học kỳ này là nửa học kỳ cuối,không phải là học sinh năm đầu mới vào trường. Vì vậy, khi trường mới bắt đầu vào học, đồng phục của trường không phải lúc nào cũng có sẵn bên phòng giáo vụ, đợi vài ngày nữa,em có thể đến phòng giáo vụ để yêu cầu và nhận lại đồng phục của trường."

Nghe thầy giáo giải thích cặn kẽ, Đường Nguyễn vội vàng nói cảm ơn lần nữa.

Cô có tính cách mềm mại, có một chút rụt rè. Khi chuyển sang một môi trường mới, lại phải học cùng lớp với những anh chị lớn hơn mình một hai tuổi nên từ khi nhập học đến giờ, cô có chút rụt rè. Hiện tại thấy hiệu trưởng và giáo viên đều đối sử với cô rất tốt, tâm trạng của Đường Nguyễn Ngữ cũng thoải mái hơn rất nhiều.