Tiểu Kẹo Mềm Của Anh Ấy

Chương 4: Viên kẹo thứ tư



Lời của Ôn Diên Hạ vừa thốt ra, nam sinh đang bị hai người ôm chặt như con thú mắc bẫy vọt ra, như hổ về núi, lao thẳng về phía Ôn Diên Hạ.

Tốc độ của cậu ta nhanh đến mức Nghiêm Đồng Phủ, đang đứng giữa hai người, kịp phản ứng muốn ngăn lại thì đã chậm vài giây. Cậu ta lao qua anh, một quyền xông thẳng vào mặt Ôn Diên Hạ.

"Lục Chương Nhạc! Trên người em vẫn đang mang hình phạt! Em muốn bị đuổi học sao!"

Lời nói của Nghiêm Đồng Phủ thốt ra làm cậu ta cảm thấy lo lắng.

Thế nhưng nắm đấm của Lục Chương Lạc thu lại không kịp, nắm đấm sắp giáng thẳng vào chiếc mũi cao của Ôn Diên Hạ.

Tim của Đường Nguyễn Ngữ như được nhặt lên. Loại tình huống này, dựa theo tính cách của cô nhất định phải che mắt né sang một bên, thế nhưng bây giờ, ánh mắt của cô tập trung nhìn chằm chằm vào Ôn Diên Hạ, trong lòng hét lớn: "Nhanh lên một chút mau tránh ra!"

Ánh mắt của Ôn Diên Hạ vẫn luôn dừng trên người cô. Hắn nhìn thấy cô gái sóng mắt đột nhiên gợn sóng, hơi nước chậm rãi tụ lại, tựa hồ như sắp khóc. Cái miệng nhỏ nhắn của cô hé mở, nhìn hắn với vẻ mặt lo lắng, tựa hồ muốn kêu hắn cái gì, lại không nói ra được thế nên khuôn mặt tươi cười ngày càng đỏ.

Thật đáng yêu... Ôn Diên Hạ nghĩ, trước khi một quyền đến gần, thân thể bị hụt chân nhờ vậy tránh được một quyền của Lục Chương Nhạc.

Lát sau, Ôn Diên Hạ linh hoạt rút lui, giơ chân móc vào mắt cá chân của Lục Chương Nhạc khi vẫn đang lao về phía trước do quán tính.

Lục Chương Nhạc bất ngờ trượt chân, trực tiếp ngã thẳng vào chiếc bàn mà Ôn Diên Hạ dựa vào lúc nãy.

Sự biến hóa này nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.

Đường Nguyễn Ngữ cũng vậy, vẫn đang trong tình trạng vô thức lo lắng cho Ôn Diên Hạ.

Mà Ôn Diên Hạ nhàn nhã đi đến bên cạnh cô, giương lên một nụ cười giễu cợt, đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng che mắt cô lại. Đường Nguyễn Ngữ có thể cảm nhận được sức nóng từ lòng bàn tay của Ôn Diên Hạ, ​​lan từ trên mắt xuống má cô.

Cảm giác này giống như một loại khuếch đại tín hiệu nào đó, đột nhiên cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, vang vọng bên tai rất rõ ràng.

Sau đó, bên tai cô nóng ran, giọng nói trầm ấm từ từ dần dần quen thuộc với nhịp tim của cô lại vang lên: "Học sinh ngoan sao lại có thể xem đánh nhau? Ngoan, nghe lời, dời bàn về phòng học đi. Chuyện nơi đây, tôi có thể tự xử lý, đừng lo lắng".