Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 111: Khẩu thị tâm phi


trướctiếp

Khẩu thị tâm phi: Lời nói và suy nghĩ không khớp nhau, nghĩ một đằng lại nói một nẻo.

Con ngươi của Chu Phụ Tuyết co lại, kế đó y là thả nhẹ hơi thở.

Y đi chầm chậm về hướng chiếc đuôi rắn thu vào, còn chưa đi được hai bước, âm thanh xé không đột ngột truyền đến. Chu Phụ Tuyết chỉ kịp đưa tay thì bị thứ gì hung tợn đánh mạnh vào eo, cả người bị đánh thẳng vào giá sách.

Trúc giản, thư tịch trên giá sách đổ xuống ào ào. Chu Phụ Tuyết cũng loạng mấy bước mới đứng vững, eo bị trúng đòn đau nhức dữ dội.

Chu Phụ Tuyết không dám cử động nữa, sợ làm hắn nóng nảy hơn, y lờ mờ nhìn ra trạng thái của Minh Chúc không đúng, càng thêm cẩn thận.

Quanh mình là tiếng sột soạt như có thứ gì từ từ bò tới.

Chu Phụ Tuyết đợi một khắc, cảm thấy hơi thở khiến người ta tim đập nhanh xung quanh thu lại dần mới thử mở miệng thăm dò: "Sư huynh?"

Tiếng sột soạt bỗng im bặt.

Chu Phụ Tuyết kiên nhẫn đợi một lát mới nghe thấy âm thanh vang lên từ trong góc.

"Thập… Tam?"

Trong góc dần hiện lên đôi mắt lóe ánh vàng rực, trong bóng tối càng hiện lên vẻ quỷ dị.

Nhưng Chu Phụ Tuyết không bị dọa, y hít nhẹ vào, ra sức buông nhẹ giọng nói như sợ dọa Minh Chúc: "Là ta."

Con mắt vàng rực hơi chớp chớp, kế đó Minh Chúc bỗng thét lên: "Ra ngoài!"

Chu Phụ Tuyết: "Sư huynh!"

"Đệ ra ngoài!!!"

Có thể cảm nhận được khí tức xung quanh lại biến về bất ổn lần nữa, ngay cả kết giới che phủ bên ngoài cũng có chút hỗn loạn, một tia sáng từ bên ngoài tản vào, hơi hơi soi sáng căn phòng tối tăm. Chu Phụ Tuyết lờ mờ nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, con ngươi co lại dữ dội, ngay cả hít thở cũng dừng lại.

Minh Chúc vẫn mặc tấm áo xanh đêm qua khoác vội, mái tóc trắng rải ngổn ngang trên người, lúc này đôi tay hắn đang bưng kín tai co lại trong góc, run rẩy dữ dội.

Áo xanh trên người hắn lộn xộn, nơi lộ ra ngoài vạt áo hốt nhiên lại là chiếc đuôi rắn màu trắng.

Hốc mắt Chu Phụ Tuyết đau xót cả, y do dự đưa tay về phía Minh Chúc, lòng bàn hướng lên tỏ ý bản thân không có ác ý, mềm giọng: "Sư huynh, đừng sợ, xin huynh đừng sợ ta."

Minh Chúc nhắm chặt mắt, cả người run đến không còn gì, đuôi rắn thật dài như chẳng chịu sự điều khiển của hắn nhè nhẹ đong đưa trên mặt đất, âm thanh ma sát sột soạt càng làm Minh Chúc sợ hãi.

Chu Phụ Tuyết thấy Minh Chúc không có phản ứng gì thì thử đi tới trước hai bước, Minh Chúc lại có chút không nhận ra người nào nhưng bản năng lại kiềm chế không cho ra tay với người trước mặt này, chỉ là đuôi rắn đong đưa càng dữ dội.

Rất nhanh, Chu Phụ Tuyết đã từ từ di chuyển đến cách Minh Chúc ba bước chân, y hốt hoảng nhìn thấy trên chiếc đuôi rắn cạnh chân đầy vết thương, trên mặt đất là một vũng máu tươi.

Chu Phụ Tuyết nhẹ nhàng quỳ xuống một chân, vươn một tay về phía Minh Chúc, buông nhẹ giọng: "Sư huynh, ta tới rồi."

Lúc tay y vừa chạm đến bả vai của Minh Chúc, Minh Chúc vẫn luôn yên ắng như bị giật mình ngẩng phắt lên, xà đồng máu lạnh hung ác nhìn y.

Chu Phụ Tuyết hít thở không thông chỉ đành rút tay lại, y để lộ lòng bàn tay trước mặt mình, nói khẽ: "Nhìn ta, ta sẽ không làm huynh bị thương, ta mãi mãi cũng không làm huynh bị thương."

Minh Chúc lạnh lùng nhìn y, không biết nhìn nhau bao lâu, đến khi trên mặt Chu Phụ Tuyết đã đổ tầng mồ hôi lạnh Minh Chúc mới nhẹ nhàng nhô người ra, mặt không cảm xúc cọ cọ lên lòng bàn tay y, khẽ khàng: "Thập Tam."

Cuối cùng Chu Phụ Tuyết cũng thở phào một hơi, lại nhích tới trước một bước, thử đưa tay thăm dò ôm lấy thân thể đơn bạc của Minh Chúc. Mà lần này, Minh Chúc không còn lộ ra tư thế công kích, hoàn toàn hiền ngoan dựa trong lòng y, cả người như chẳng có xương mềm nhũn ra.

Chu Phụ Tuyết dịu dàng nâng đôi tay máu me đầm đìa của Minh Chúc lên lại chẳng thấy chút vết thương nào, chỉ là trong kẽ giữa ngón tay bén nhọn đều là máu tươi, lại liên tưởng đến những vết thương kỳ quái trên đuôi rắn, y mới hiểu rõ, hóa ra những vết thương đó là do Minh Chúc cào ra.

Vừa nghĩ đến đây, Chu Phụ Tuyết lập tức đau lòng tột độ, đại sư huynh nhà y chỉ bị một vết thương đã không chịu được, tình huống nào mà lại dùng móng tay khoét máu thịt của mình ra kia chứ?


trướctiếp