Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 112: Vô sỉ hạ lưu


trướctiếp

Na Liêm để đèn Trần Linh trong tay xuống, lo nói chuyện của mình: "Lần này dùng yêu lực sau khi nhập vào đèn Trấn Linh đề thăm dò thì không như hồn phách con người, qua một khoảng thời gian là mất đi, đại khái thì ta có cách nghĩ… Bất Húy? Ngươi sao vậy?"

Lưng Minh Chúc có hơi mềm, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Chu Phụ Tuyết.

Chu Phụ Tuyết bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: "Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc trong mắt huynh ta là người như thế nào mà có thể khiến huynh sợ đến vậy?'"

Minh Chúc ấp úng nói: "Đệ… Đệ biết từ khi nào vậy?"

Chu Phụ Tuyết nói theo sự thật: "Ngày hôm đó sau khi trở về từ bên ngoài thành Duyệt Ngọc thì biết."

Minh Chúc khô khốc: "Vậy đệ… ta…"

Chu Phụ Tuyết đưa tay sờ lên khuôn mặt hắn, nhẹ giọng: "Ta nhớ mình đã nói rất nhiều lần, cho dù huynh biến thành dáng vẻ nào ta cũng không để ý, ta chỉ cần huynh."

Minh Chúc kinh ngạc nhìn hắn, lát sau mới ngây ngốc gật đầu.

Trước kia Chu Phụ Tuyết nói những lời này một chữ Minh Chúc cũng không tin, hắn vẫn luôn tin rằng chỉ cần Chu Phụ Tuyết biết thân phận thật sự của mình thì chắc chắn sẽ vứt bỏ chẳng buồn ngoái nhìn, cố kỵ chán ghét mình như Minh Phù Hoa vậy.

Cho tới lúc này, nhìn vẻ mặt Chu Phụ Tuyết không chút vướng mắc hắn mới có chút tin.

Na Liêm không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, nói: "Xin lỗi nha hai vị, tại hạ còn sống gượng đây nè, để ý ta chút được không?"

Minh Chúc hơi ngại ngùng bước xuống giường đi tới cạnh bàn, hắn thuận tay đưa tia linh lực vào trong đèn Trấn Linh, trản đèn đẹp đẽ tỉ mỉ ấy lập tức lóe lên tia sáng mỏng, hư ảnh dây leo màu xanh lan tràn ra từ tim đèn, nhe nanh múa vuốt thăm dò ra bên ngoài.

Minh Chúc lập tức rút tay về sau, lúc trước khi hắn lòng như chết lặng, cho dù là linh tuyến đoạt hồn đoạt phách người ta của chiếc đèn này hắn cũng dám đưa tay ra sờ nhưng bây giờ hắn lại vô cùng tiếc mạng lùi ra sau.

Na Liêm nói: "Ta cho người điều tra một chút, đèn Trấn Linh vốn không phải là pháp khí con người có thể dùng, gì mà khởi tử hồi sinh, chẳng qua cũng chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi. Trong đèn Trấn Linh có quá nhiều tử khí, ta đã dùng hết khả năng để loại bỏ rồi, nếu có thể khôi phục nguyên trạng sẽ có tác dụng cực lớn."

Minh Chúc gật đầu, nói: "Ngươi đã biết tác dụng của đèn Trấn Linh từ sớm mới tụ tập nhiều tu sĩ đại năng như vậy tới Lược Nguyệt Lâu có phải không?"

Na Liêm cười như không cười: "Là báo ứng của bọn họ, cho dù kết quả thế nào cũng không trách được ai."

Minh Chúc không có ý kiến gì về câu này, sau khi nói vài câu về chuyện Lược Nguyệt Lâu ngày sau thì Na Liêm rời đi.

Minh Chúc đóng cửa phòng lại, xoay người đã thấy Chu Phụ Tuyết ngồi trên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, hình như đang nối thần thức với ai đó.

Chu Phụ Tuyết biết rõ thân phận của mình, biết Na Liêm với Minh Chúc nói chuyện thì chắc chắn là chuyện về Lược Nguyệt Lâu nhưng một câu cũng không hỏi đến. Theo hắn, cho dù Minh Chúc với Na Liêm có quan hệ rất tốt nhưng cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện ở Lược Nguyệt Lâu, vì vậy dù chuyện này liên đới tới Quy Ninh và Chu Minh Trọng hắn cũng không hỏi nhiều, không nghe nhiều.

Minh Chúc thấy hắn đang nối thần thức cũng không cắt ngang, hít sâu một hơi đi tới bên Chu Phụ Tuyết, ngồi cạnh nhìn chằm chằm khuôn mặt Chu Phụ Tuyết đến xuất thần.

Từ nhỏ Chu Phụ Tuyết đã vào núi Nhật Chiếu, có thể nói là do Minh Chúc nuôi lớn, nhìn hắn quen rồi nên chẳng phát hiện ra rốt cuộc sư đệ mình đẹp bao nhiêu, mà hai người phân ly năm mươi năm, chỉ có lúc này Minh Chúc nói nghiêm túc đánh giá Chu Phụ Tuyết.

Dung mạo có thể khiến cho Minh Chúc động lòng đương nhiên là thượng đẳng rồi. Vẻ mặt Chu Phụ Tuyết lãnh đạm, khí chất trong lành, là kiểu người mà nhìn là không muốn tiếp cận nhất nhưng lúc đối mặt với Minh Chúc, cho dù mặt không tỏ vẻ gì, trong đôi mắt cũng mang theo nét mềm mại không hợp với tính hắn, hận không thể để Minh Chúc đắm chìm vào trong.

Minh Chúc nhủ thầm: "Sao trước kia không phát hiện Thập Tam lại đẹp đến vậy?"

Minh Chúc tính tự luyến, vẫn luôn cho rằng thiên hạ này chỉ có bộ da của mình mới xứng là đẹp, người khác đều là tướng mạo trung đằng bình thường không có gì lạ, không đáng tán thưởng nhưng không biết có phải do đã tiếp nhận Chu Phụ Tuyết rồi hay không, hắn càng nhìn tiều sư đệ nhà mình càng cảm thấy anh tuấn, vậy mà lại ôm mặt ngồi đấy nhìn hai khắc.

Mãi đến khi Chu Phụ Tuyết rút thần thức khỏi ngọc lệnh, vừa mở mắt ra đã thấy Minh Chúc ngồi sát ngay trước mặt, nhìn chằm chặp vào mình, bất tri bất giác nhô mặt đến, hơi ngửa đầu. Vốn Minh Chúc chỉ định nhìn Chu Phụ Tuyết thật kỹ, nhưng nhìn từ góc độ của Chu Phụ Tuyết, tư thế này của hắn là tư thế đòi hôn.

Chu Phụ Tuyết hơi nhướng mày không nói gì cả, vừa cúi đầu thì hôn Minh Chúc gần mình trong gang tấc.

Minh Chúc cả kinh, hai mắt mở to nhưng không đưa tay đẩy người ra ngược lại còn cam chịu mà nhắm mắt lại.

Bộ dáng ngoan ngoãn như thế của Minh Chúc làm cho đồng tử Chu Phụ Tuyết co lại, hắn đưa một tay ra ấn gáy Minh Chúc làm cho nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn giỡn nước dần sâu thêm.

Sau nụ hôn, hơi thở của Minh Chúc có chút không ổn, khóe mắt hiện ra tia đỏ ửng, trong đôi mắt là hơi nước, có chút thở dốc.


trướctiếp