Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 110: Hồn phi phách tán


trướctiếp

Vào đêm rồi, Minh Chúc nằm sóng vai với Thương Yên Phùng trên giường ở khách điếm, không biết sao hắn trở mình mãi chẳng ngủ được.

Cảm giác được Minh Chúc còn chưa ngủ say, Thương Yên Phùng cất giọng hỏi: "Sao vậy? Không quen à?"

Minh Chúc lắc đầu, sờ ngực mình: "Không phải, bỗng dưng huynh có loại dự cảm không tốt."

Sau khi tu vi đăng đỉnh, có vài đại năng có thể nhìn trộm thiên cơ. Thương Yên Phùng nghe thấy câu này thì nhíu mày, nói: "Là chuyện liên quan đến Lược Nguyệt Lâu à?"

Minh Chúc không nói rõ được là loại cảm giác nào, đành lắc đầu: "Chắc là huynh cảm giác sai thôi."

Thấy hắn không muốn nói thêm, Thương Yên Phùng cũng không nhiều lời.

Tư thế ngủ của Thương Yên Phùng rất đẹp, không đá loạn như Thẩm Đệ An với Lục Thanh Không. Cuối cùng Minh Chúc cũng có được cảm giác giấc ngủ an ổn, chỉ là đến nửa đêm, bỗng dưng hắn bị nỗi đau xé rách linh thể làm hoảng hốt tỉnh lại.

Từ từ mở mắt, Minh Chúc không dấu vết ôm lồng ngực đau âm ỉ, chiếc trâm rỉ sét hắn để bên gối trước lúc đi ngủ bây giờ lại tản ra cảm giác nóng bỏng.

Minh Chúc vuốt cây trâm đó, ngạc nhiên phát hiện chiếc trâm vốn chỉ rỉ sét một nửa lúc này cả thân đều bị gỉ sắt bao phủ, đưa tay sờ thử gỉ sắt rơi xuống ào ào.

Gần như khi Minh Chúc vừa cử động Thương Yên Phùng cũng đã tỉnh lại: "Sư huynh?"

Minh Chúc không tỏ vẻ gì, run run cầm chiếc trâm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng gọi một câu: "Khoa Ngọc?"

Chiếc trâm chẳng có động tĩnh.

Thương Yên Phùng chống người dậy, nhíu chặt mày: "Đây là Khoa Ngọc sao? Sao lại biến thành thế này?"

Minh Chúc hoảng sợ nói không nên lời, hắn gọi mấy tiếng Khoa Ngọc cũng không có phản ứng bèn run rẩy khoác áo ngoài, giày cũng chẳng mang đã chạy ra cửa.

Thương Yên Phùng vội nói: "Sư huynh, xảy ra việc gì vậy?"

Minh Chúc không nhìn lại: "Huynh có chút việc phải xử lý, sẽ về nhanh thôi, đệ không cần theo đâu."

Thương Yên Phùng còn định nói gì đó, Minh Chúc đã xô cửa, như cơn gió vọt ra ngoài.

Từ sau khi kiếm Khoa Ngọc theo hắn đến đáy Tế Nhật thì tách khỏi liên hệ với chủ nhân.

Vốn dĩ sau khi chủ nhân thân vong, kiếm linh lại sẽ trở lại Phế Kiếm Trủng, kí ức bị gột rửa. Trăm ngàn năm sau tịnh dưỡng linh thể thật tốt mới có thể quay về Bách Kiếm Sơn lần nữa. Nhưng thân thể của Minh Chúc đã chết đi hơn năm mươi năm, Khoa Ngọc vẫn luôn theo bên cạnh hắn, nhất định phải trả cái giá thật lớn mới đổi lại được.

Minh Chúc đi chân trần, tóc tai tán loạn đạp lên ánh trăng chạy thẳng đến Lược Nguyệt Lâu.

Na Liêm đang ôm Hề Sở ngủ, trong cơn mơ màng bị người ta lay dậy, hắn mở mắt đã thấy Minh Chúc sợ hãi căng thẳng quỳ cạnh giường, cả người đẫm sương đêm.

Na Liêm cả kinh: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Minh Chúc phục hồi lại nguyên hình kiếm Khoa Ngọc, đặt lên lòng bàn tay, run giọng: "Linh thể… Linh thể của Khoa Ngọc đang biến mất."

Na Liêm giật mình, hắn vội vàng búng tay tay thắp sáng giá nến, cầm lấy kiếm Khoa Ngọc rồi dùng linh lực thăm dò bên trong, lát sau chán nản lắc đầu, nói: "Không còn cách nào cả, mạng hắn đã hết rồi."

Thân người Minh Chúc chao đảo, loạng choạng ngồi xuống đất, trên khuôn mặt tràn đầy sự tuyệt vọng.

"Khoa Ngọc…"

Na Liêm ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt đầu hắn, dịu giọng: "Trước kia ta đã khuyên hắn, đã không còn quan hệ gì với ngươi thì nên sớm ngày quay về Bách Kiếm Sơn nếu không thì chỉ có kết cục hồn phi phách tán, lúc đó hắn đáp lời ta như thế nào?"

Minh Chúc rơi vào bụng rắn, thân thể dung hòa với thi cốt, vùi mình nơi biển máu sâu không thấy đáy cùng kiếm Khoa Ngọc.

Sau đó Minh Chúc đoạt xá, ngây dại nằm trong biển máu nhiều tháng, trong lúc miễn cưỡng chống đỡ thân thể chui vào biển máu thì được thanh kiếm Khoa Ngọc đã mất đi linh lực của chủ nhân lại bị biển máu ăn mòn thành thanh kiếm nát vớt lên.

Vốn dĩ sau khi chủ nhân chết đi kiếm linh sẽ tự về Bách Kiếm Sơn, nhưng không biết Khoa Ngọc thế nào mà vẫn sống chết ở lại canh gác thân kiếm ngày một cũ kĩ, dường như đang chờ đợi điều gì đó.


trướctiếp