[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
Vứt bỏ boăn khoăn không biết làm thế nào trước đây, người trong lòng
đứng trước mặt làm cho quả tim treo trên cao của Lam Vong Cơ cũng rớt
xuống.
Hắn ôm Ngụy Anh. Ngụy Anh ở trong lồng ngực hắn, giống như giấc mộng. Ngụy Vô Tiện nghe tiếng tim đập nhanh trong ngực hắn, ở
trong ký ức là gút mắc qua hai đời, trải qua bao xa cách lại lần nữa trở về trong cái ôm.
Lam Trạm, ta rất nhớ ngươi. Thật sự rất nhớ ngươi. Ngươi có biết hay không?
Mùi đàn hương quen thuộc làm say lòng người. Mấy ngày nay tuy là Ngụy Vô
Tiện cười cười nói nói, nhưng tâm thần thì vẫn buộc chặt. Phần buộc chặt này cuối cùng cũng thả ra. Theo sau đó là từng trận mệt mỏi đánh úp
lại. Nhưng mà y không muốn ngủ. Y muốn ôm ái nhân, chìm thật sau vào hơi thở của hắn, muốn được quan tâm, cẩn thận săn sóc, muốn sủng ái hắn vô
điều kiện, lại muốn điên cuồng lao vào hòa hợp nhục thể, hung hăng bắt
lấy. Là một loại nhiệt tình vô cùng vô tận, bá đạo, ương ngạnh. Lại muốn được tàn nhẫn giày vò, chiếm đoạt không tha.
Không biết từ lúc
nào Ngụy Vô Tiện đã ôm lấy cổ Lam Vong Cơ. Khoảng cách giữa hai người
dần rút lại. Y cảm nhận được hơi thở cứng ngắc lại đang dần gấp gáp của
vị tiên quân còn ngây ngô này.
Lam Vong Cơ ẩn nhẫn: "Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện biết đối phương muốn thủ lễ, cũng biết hắn lo lắng cho cái thân thể rách nát này. Nhưng Ngụy Vô Tiện trải qua hai đời, một đời ân ái,
đau sủng, một đời cô độc đau khổ tới chết. Bây giờ mới thật vất vả trở
về trong vòng tay người thương, chìm vào hơi thở quen thuộc này, y làm
sao nhịn được những cái lo lắng đó? Y hiểu biết Lam Vong Cơ hơn chính
bản thân Lam Vong Cơ. Huống chi đây lại là Hàm Quang Quân tuổi trẻ, ngây ngô, chưa trải qua bao nhiêu biến cố quỷ kế đa đoan, chưa chịu đau khổ
ái nhân bị vạn quỷ phản phệ, tuyệt vọng vấn linh mười ba năm cũng không
hỏi được, giãy giụa, cô quạnh cho tới khi y hiến xá trở về. Hắn không có năng lực nhẫn nhịn như vậy, làm sao chịu được các loại cố tình trêu
chọc của đạo lữ?
"Lam Trạm, ta đau quá. Người đau, tim cũng đau. Ngươi hôn ta nhẹ một cái được không? Hôn nhẹ một cái. Vậy ta sẽ không đau..."
Sợi dây lý trí trong đầu đứt phựt. Thiếu niên tiên quân mặt lạnh cũng không nhớ rõ sự việc phát sinh như thế nào. Đợi đến lúc ý thức hắn trở về,
hắn đã ôm chặt lấy người mà hắn ngày đêm tâm tâm niệm niệm, nằm ở trên
thứ có thể miễn cưỡng gọi là giường ở trong Phục Ma Động, quấn quýt si
mê đã không biết bao lâu. Tóm lại lúc này thân thể người trong lòng tràn ngập dấu vết hắn để lại.
Nhìn thấy bộ dáng Ngụy Vô Tiện yếu
đuối, bị tàn phá đến như vậy, Lam Vong Cơ run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy
người. Mồ hôi còn bám trên mặt làm cho hắn không còn như trích tiên
trong trẻo lạnh lùng thường ngày, mà giống như tiên quân rớt xuống phàm
trần.
Lúc này tiên quân rớt xuống trần gian đang tự trách. Hắn
sao có thể đối đãi với Ngụy Anh như vậy? Thân thể y làm sao mà chịu
được? Người đã bị hắn giày vò tới ngất đi. Nhưng hắn không dừng được.
Thực sự là không dừng được. Trên thân thể trần truồng của y còn có thật
nhiều vết thương. Tất cả đều là cũ. Nhưng ít nhất là cũng sắp lành hẳn,
tan đi rồi. Nói vậy không lâu nữa chúng cũng sẽ tan hết, không để lại
dấu vết gì. Hắn vuốt ve, hôn lên từng vết thương cũ, cuối cùng dừng ở
chỗ vết sẹo sâu nhất trên bụng y.
Mặc dù đã tính qua sổ nợ với
Giang Vãn Ngâm rồi, nhưng chuyện mổ đan như trước vẫn là chưa đụng tới.
Ôn Tình chưa tính tới di đan thuật của nàng, cũng chưa tính ân mổ đan
của Ngụy Vô Tiện. Cho nên chuyện này như trước chỉ có ba người biết.
Giờ phút này, Lam Vong Cơ vỗ về vết sẹo kia, cẩn thận dò hỏi sức khỏe vị
đạo lữ nhà mình. Ở đan phủ không tìm ra một tia linh lực dao động.
Chuyện này nói ra cái gì, Lam Vong Cơ nhắm chặt hai mắt suy ngẫm. Hai
tay y ôm ái nhân vào ngực. Da thịt tương liên, trong lòng âm ẩm đau.
Ngụy Anh, Ngụy Anh. Thì ra ngươi đã mất đi kim đan, không thể tu linh lực.
Thậm chí không phải bị hóa đan, mà là bị mổ sống lấy đan. Ngươi đau đớn
đến thế nào. Vì sao lúc đó ta không ở bên ngươi? Mà lúc gặp lại được
ngươi, ta đã nói cái gì? Từng câu từng chữ đều là lưỡi đao nhọn, ghim
vào trong lòng người thương.
Ngụy Anh, Ngụy Anh a.
Tiên
quân mạnh lặt khóc. Trong trí nhớ, hắn có hai lần khóc. Một lần là ở
Huyền Vũ Động. Một lần chính là ở nơi này. Cả hai lần đều là ở trước mặt một người, Ngụy Anh, mệnh định chi nhân của hắn.
....
Nhắm mắt lại là lập tức có thể nhìn giấy hóa đơn của Thanh Hà Nhiếp Thị biến mất. Sau đó không lâu, phần của Lam Gia cũng biến mất. Đây là chuyện gì xảy ra?
Sau đó mọi người mới biết, tu sĩ trên danh sách Nhiếp
Gia và Lam Gia đều đã rời khỏi Loạn Táng Cương. Chắc là đã giao đủ tiền
cho nên mới được thả ra. Bọn họ biết rõ tiếp theo càng nhiều thế gia
thanh toán, như vậy giấy tờ hóa đơn sẽ càng ít đi. Nhưng mà mấy thứ đồ
lưu niệm thú vị như vậy, cứ như thế tiêu mất không phải là đáng tiếc lắm sao?
Sau đó rất nhiều người tự phát chạy đi mua giấy bút, chép
lại thông tin. Đương nhiên, đó là một số lượng công việc khổng lồ. Những phần như người này mắng chửi thô bỉ thế nào cũng không hoàn toàn ghi
lại. Thứ quan trọng nhất vẫn là bảng giá trị con người. Có người trí nhớ tốt còn ghi lại số liệu của hai nhà Lam, Nhiếp đã biến mất. Thứ kỳ lạ
như vậy có lẽ sẽ... khó có lại lần nữa. Cho nên đều phải chép lại.
Sau đó bọn họ phát hiện... hóa đơn vậy mà vẫn tăng lên. Xem xét cẩn thận
một lần. Phần tăng lên kia chính là các kiểu thóa mạ Di Lăng Lão Tổ,
liệt tổ liệt tông của Di Lăng Lão Tổ, cùng với một mạch Kỳ Hoàng được y
che chở. Xem ra, đây chính là đám tù binh đang chửi bới. Mắng một câu,
liền phải đền thêm tiền. Thực sự không khỏi bội phục. Di Lăng Lão Tổ
đúng là không gì không làm được. Một chiêu xử đẹp đó làm thật ngoạn mục!
Nhóm tu sĩ Bách Gia còn chưa được chuộc ra thì đã có mặt trên đủ các loại
sách truyền lưu khắp đường phố. Cái gì . Cái gì . Cái gì >, >. Vân vân mây mây các tựa sách. Số lượng tiêu thụ không tệ.
Rất nhiều người lười chép lại đều liền nhiệt tình mua mấy bản giữ. Không có việc gì lại lấy ra đọc giải sầu.
Nói đến cũng kỳ. Di Lăng
Lão Tổ có thể giật một cái lòi ra hết chuyện tốt xấu của một đám người,
ký lục chi tiết đàng hoàng. Đây đúng ra là chuyện đáng sợ. Nhưng đối với bọn họ những người thường lại trở thành thứ gì đó thân thiết. Không
giống như lúc trước, có người còn dùng tên Di Lăng Lão Tổ đi dọa con
nít. Bọn họ thậm chí coi bảng cùng với cách định giá trị con người của
Di Lăng Lão Tổ thành tiêu chuẩn đánh giá, phân chia thành các loại bảng
thân phận, bảng năng lực, bảng phẩm tính đủ các loại.
Vị đứng
đầu bảng giá trị con người kia hoàn toàn xứng đáng, cho nên được rất là
nhiều người chú ý. Không có hắn, người đứng thứ hai, thứ ba kém quá xa.
Kém tới hơn hai mươi vạn lượng. Xem ra là Lão Tỗ rất là tôn trọng vị
Liễm Phương Tôn này nha?
Nói tới thân phận, tạm thời coi như
thiếu tông chủ đi. Dù sao con trai trưởng Kim Tử Hiên đã chết rồi. Con
riêng của vị nào đó trên Kim Lân Đài được nhận về cũng chỉ có hắn. Vậy
xem như thiếu tông chủ. Phẩm tính thì... người này lại làm nhiều chuyện
xấu như vậy, cho dù là có công lớn trong quá khứ, cũng không phải là
không làm việc tốt, nhưng rốt cuộc cũng là vì lợi ích mà không màng đạo
nghĩa. Cho nên phẩm tính không coi là tốt. Vậy xem thực lực sao? Nhìn
xem một đám kế sách hắn hiến này. Còn có chiến tích nằm vùng ở Ôn Gia,
ám sát Ôn Nhược Hàn.
Mọi người liên tục gật đầu. Chắc chắn là
đúng rồi. Di Lăng Lão Tổ tuy rằng không thể nào thưởng thức phẩm hạnh
của Liễm Phương Tôn, nhưng là tuyệt đối tôn sùng năng lực của hắn.
Chuyện này làm cho người ta phải tán thưởng. Di Lăng Lão Tổ quả thực
lòng dạ rộng lớn. Hoàn toàn không có vì người đắc tội y mà đánh thấp cái giá. Di Lăng Lão Tổ tuyệt đối là hình mẫu thần tượng, được người tôn
kính.
Mà giờ phút này đây, nhân vật chính được mọi người bàn
tán, Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao đang khóc không ra nước mắt. Hắn còn
chưa biết chuyện Ngụy Vô Tiện yêu cầu Kim Gia cùng với hơn hai mươi gia
tộc bị điểm tên phải chuộc hết người. Nếu hắn mà biết được chắc chắn là
cảm thấy bị chọc muốn chết. Hắn là người cẩn trọng, lại có giá trị con
người cao hơn lão cha cặn bã của hắn tới chín lần! Lại còn bị ép buộc
chuộc lại sao có thể khỏe mạnh về tới? Hiện tại hắn đang lo lắng làm sao sống sót dưới tay Di Lăng Lão Tổ đây. Dù sao thì hắn thực không tin Kim Gia sẽ nguyện ý trả một khoản tiền chuộc trên trời đưa hắn về. Ngay cả
vị cha cặn bã Kim Quang Thiện kia còn chưa chắc được chuộc kìa.