[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền

Chương 4


trướctiếp

Khiêng huynh trưởng nhà mình về Hàn Thất xong, Lam Vong Cơ giúp y cởi bỏ áo khoác, xếp tư thế ngủ ngay ngắn. Còn tri kỷ đắp chăn kín kẽ, thuần thục lấy ra hương an thần trong ngăn tủ của huynh trưởng đốt lên, cam đoan không đến giờ Mẹo (5-7 giờ sáng) ngày hôm sau tuyệt đối là chưa tỉnh lại.

Sở dĩ Lam Vong Cơ lựa chọn thất lễ lén đánh cho huynh trưởng nhà mình bất tỉnh, ngoại trừ vì muốn trốn nhà chạy đi tìm Ngụy Anh còn có là vì hắn tức giận. Dù sao việc Lam Gia cùng với Tiên Môn Bách Gia bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương hoàn toàn là lừa dối, che mắt hắn. Huynh trưởng rõ ràng biết hắn tâm duyệt Ngụy Anh còn không nói cho hắn. Thậm chí cố ý ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ ngăn hắn phát hiện. Nếu không có giấy tờ thình lình hiện ra trong mộng, hắn cũng sẽ không biết những việc này. Lúc này chạy tới nơi ở của huynh trưởng, tìm được đáp án từ trong miệng huynh trưởng, lại nhìn đến câu "Loạn Táng Cương hoan nghênh ngươi" ở cuối thư kia. Xem thái độ của huynh trưởng, hắn có lý do tin là nếu không phải hắn vừa vặn thấy được, huynh trưởng khẳng định sẽ gạt hắn lần nữa.

Vong Cơ thực tức giận! Vong Cơ muốn trả thù!

Vì thế cái máy đọc đệ không hẹn mà gặp một phen săn sóc đặc biệt từ tay đệ đệ ruột thịt... ngủ thẳng cánh cò bay nguyên một ngày.

Lam Vong Cơ làm xong chuyện rồi liền chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng lại. Bước chân quay qua chỗ lãnh tiền lương thường ngày, thuận tay rút ra tiền tiêu vặt hàng tháng hắn dư ra chưa lãnh từ mấy năm qua.

Đúng rồi, trên Loạn Táng Cương thiếu tiền. Ngụy Anh của hắn nếu không phải không có tiền sao phải nhân việc này đòi tiền chuộc? Hắn cũng không cảm thấy Ngụy Anh tống tiền sai chỗ nào. Như lời trong thư, tù binh mà thôi. Nếu thả không công chẳng phải rất mất mặt sao? Dạy cho họ một lần, về sau ai còn cảm thấy có thể chèn ép được Ngụy Anh của hắn cứ việc tới trước cửa đi.

Chỉ là nghĩ đến Ngụy Anh nguyện ý không cần phần tiền chuộc không nhỏ kia để đổi lấy hắn một người, hắn liền cảm thấy ngọt trong lòng. Hai tai đỏ lên, đồng thời cũng cảm thấy không thể phụ tâm ý của Ngụy Anh. Mấy năm tiền lương dồn lại chưa lãnh của hắn cũng không ít. Một lần rút ra hết toàn bộ, thế nhưng còn cao hơn tiền chuộc một chút. Hắn thật cao hứng.

Kết quả là Lam Vong Cơ Lam Nhị công tử mặt ngoài lạnh lùng thản nhiên vét hết đồ đạc trong Tĩnh Thất, rút hết tiền trong tài khoản, từng bước một trầm ổn tiêu sái bước ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Chỉ nói với môn sinh thủ vệ nhà mình một câu: "Đi chuộc người" liền mặt không một chút thay đổi, bước lên Tị Trần bay đi rồi.

Tuy nói là Lam Vong Cơ khá là tích cực, nhưng thực ra người chạy tới chân Loạn Táng Cương đầu tiên cũng không phải là Lam Gia, vốn là tiên môn cách Loạn Táng Cương không gần, mà là Thanh Hà Nhiếp Gia gần Di Lăng hơn một chút.

Người lạc vào kỳ cảnh giới, hiểu ra chân tướng sự việc chỉ có đám người bị vây cho chạy quanh chân Loạn Táng Cương. Nhưng mà từ lúc đống hóa đơn đòi tiền Kim Thị được tung ra với lý do phạt tiền rõ ràng, rành mạch, tỉ mỉ, còn đầy đủ chứng cứ, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể hiểu chuyện từ đầu đến cuối. Người của Thanh Hà Nhiếp Thị nói ngay thẳng cũng ngay thẳng, nhưng người đầu óc linh hoạt cũng không chỉ có một mình Nhiếp Hoài Tang chuyên môn giấu dốt như vậy. Nhiếp Minh Quyết tham gia bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương, còn lưu lại Nhiếp Anh trấn thủ Thanh Hà. Nhiếp Anh cũng không phải là kẻ tầm thường. Nếu không có y, chỉ bằng tính tình cương trực của Nhiếp Minh Quyết, sợ là sớm đã gặp bất trắc rồi. Thật là vì tông chủ nhà mình mà hao nát tâm can.

Đống giấy tờ này vừa xuất hiện trong mộng, y lập tức hiểu ra là nhà mình bị người tính kế rồi. Trong lòng oán hận mắng Kim Quang Dao hãm hại, đồng thời lập tức bắt tay chuẩn bị tiền bạc đầy đủ. Bởi vậy chỉ chờ cho thư tín từ tay Ngụy Vô Tiện đến nơi, Nhiếp Anh không chút trì hoãn lập tức dẫn người khởi hành. Lúc Ngụy Vô Tiện nhận được tin tức cũng ngẩn ngơ. Nhiếp Gia thật ngay thẳng! Sảng khoái!

Nhiếp Hoài Tang lúc đó không ở nhà, nhìn thấy giấy tờ trong mộng kia, nghĩ nghĩ một hồi liến quyết định đuổi về nhà. Trước tin xem xét thư tín của Ngụy huynh viết như thế nào rồi lại lập kế hoạch. Tuy rằng thông qua quen biết, tiếp xúc ba tháng, hắn tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của Ngụy huynh, mà xem giấy tờ này, Ngụy huynh có vẻ cũng không tức giận Nhiếp thị bọn họ như vậy, nhưng mà chung quy vẫn là phải xem xét ngữ khí, tâm tình trong thư tín trước chứ nhỉ?

Nhưng mà hắn cũng không dự đoán được là tam thúc Nhiếp Anh của hắn lại làm động tác nhanh như vậy a! Chờ hắn trở lại Thanh Hà, Nhiếp Anh đã dẫn người cầm tiền chuộc đi được mấy canh giờ rồi. Vì thế hắn yên lặng cầm thư của Ngụy huynh lên cân nhắc.

Bởi vì Ngụy Vô Tiện sớm đã quyết định hợp tác với Nhiếp Gia, đặc biệt là Nhiếp Hoài Tang hợp tác chế tác, buôn bán mấy thứ phát minh của y, mà Nhiếp Gia trong việc buôn bán cũng rất khá, cho nên dĩ nhiên là nên đối đãi tốt với người của Nhiếp Gia. Nguyên bản, y vẫn là không muốn để cho đám người tới bao vây tiễu trừ cùng với người tới chuộc thân thấy được một cái bóng người nhà y trên Loạn Táng Cương. Cũng là vì như vậy cộng với dễ dàng liên hệ Nhiếp Hoài Tang mà quyết định cho Nhiếp Gia mặt mũi, nhấc chân xuống núi gặp người của Nhiếp Gia.

Họ Nhiếp quả thật quang minh, lỗi lạc. Đúng chính là đúng. Sai chính là sai. Mặc dù bị định giá đòi tiền chuộc không dễ nhìn, nhưng tốt xấu gì giá trị của bọn họ cộng với chi tiết hóa đơn thoạt nhìn không tồi đi. Người vẫn là sợ bị so sánh với người khác. Tất cả các gia tộc ở đây so sánh ra, vậy không phải càng cảm thấy tâm tình cân bằng hơn sao? Dù sao thì tất cả mọi người đều bị đạp xuống nước. Đại Ca cười Nhị ca. Xem ra thảm hơn ta nhiều. Tâm tình ta tự nhiên là tốt hơn.

Tu sĩ Nhiếp Gia lưu loát hành đại lễ, cúi đầu xin lỗi. Ngụy Vô Tiện hoàn lễ tiếp nhận lời xin lỗi của bọn họ, cười tủm tỉm nói: "Lời của Xích Phong Tôn cùng chư vị, Ngụy mỗ tiếp nhận rồi. Cùng lắm, tiền chuộc vẫn là phải có."

Tu sĩ Nhiếp Gia đều gật đầu. Nhiếp Minh Quyết còn nói thẳng ra đó là phải làm. Trong lúc nhất thời, không khí giữa kẻ bắt cóc tống tiền, con tin bị bắt cóc, cùng với người đến chuộc thân thật là vui vẻ, hòa thuận. Thẳng đến lúc Ngụy Vô Tiện nói muốn Nhiếp Hoài Tang đến Loạn Táng Cương ôn chuyện cũ, Xích Phong Tôn theo bản năng giữ gìn đệ đệ, nhịn không được rút Bá Hạ chém xuống một đao. Ngụy Vô Tiện nhảy qua một bên. Ôn Ninh đứng che trước mặt y như bức tường sắt, hai mắt chằm chằm nhìn Xích Phong Tôn mới rồi còn muốn chém công tử nhà y.

Nhiếp Anh một tay bụm trán. Y đương nhiên nhìn ra Ngụy Vô Tiện nói ôn chuyện xưa thật sự là ôn chuyện xưa. Nhị công tử giao hảo với vị Ngụy công tử phẩm tính hoàn toàn không tồi này không cần biết là đối với Nhị công tử hay là đối với Thanh Hà Nhiếp Thị đều là chuyện tốt vô cùng. Nhưng không thể không phòng Tông chủ nhà mình quan tâm mà làm loạn. Vừa mới rồi Bá Hạ rất có thể đã làm hư cục diện tốt. Thế là y nhanh lẹ tiến lên cản tông chủ nhà mình lại, lúc mở miệng chuẩn bị xin lỗi Ngụy Vô Tiện thì Ngụy Vô Tiện đã dẫn trước.

Y hú lên một tiếng quái dị, giống như lòng còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực: "Làm ta sợ muốn chết! Xích Phong Tôn, ta là một kẻ nhát gan, yếu đuối, không thể hù được đâu!"

Ách... Di Lăng Lão Tổ còn không cần ra mặt, một chân chưa bước xuống núi đã có thể tay không bắt hết bao nhiêu đó tu sĩ của tiên môn làm tù binh, gửi thư đòi tiền chuộc, còn dùng thủ đoạn một bên đòi Kim Thị bồi thường, một bên rửa sạch ô danh của bản thân... mà là kẻ yếu đuối, nhát gan? Ngươi nói, ai tin?

Không đợi mấy người phản ứng, Ngụy Vô Tiện nói: "Không có một vạn lượng tiền đền bù tổn thất tinh thần, trái tim nhỏ bé hoảng sợ của ta sẽ không lành được!"

Chém xuống một đao còn chưa đụng vào góc áo tính giá một vạn lượng?

Nhiếp Minh Quyết trừng mắt muốn nói cái gì đó. Nhiếp Anh tiến đến bên Nhiếp Minh Quyết: "Tông chủ, ta xem Ngụy công tử cũng không không phải. Ngài quên rồi sao? Hoài Tang vẫn luôn rất thưởng thức Ngụy công tử. Hắn tuy rằng thiên phú tu hành không được tốt, nhưng con mắt nhìn người thực không tồi. Ngài ngàn vạn lần không thể tái phạm. Tốn tiền lắm!"

Nhiếp Minh Quyết không từ chối. Lời của Nhiếp Anh tuy rằng nói nhỏ, nhưng Ngụy Vô Tiện cũng nghe được. Hai mắt y không dấu vết nhíu lại. Nhiếp Gia quả nhiên thú vị. Cũng không phải chỉ có Hoài Tang huynh một người thông minh. Thật không tồi.

Nhiếp Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn chưa dám buông tay, nháy mắt một cái với môn sinh đi theo. Người nọ lập tức bước ra khỏi hàng tiến lên, cung kính cúi đầu với Ngụy Vô Tiện, hai tay dâng lên một cái túi nạp vật.

Nhiếp Anh nói: "Ngụy công tử, trong túi này không chỉ có một vạn lượng. Phần nhiều hơn là lời xin lỗi chân thành của Nhiếp Gia đối với ngài. Lời của ngài Anh sẽ chuyển cho Hoài Tang. Hoài Tang nhận lời chắc chắn sẽ cao hứng."

Ngụy Vô Tiện tiếp cái túi nạp vật kia, vuốt cằm nói hai câu khách sáo với Nhiếp Anh. Nhiếp Anh cùng Nhiếp Gia tu sĩ, môn sinh lập tức hành lễ với y, rồi kéo tông chủ nhà mình bước lên bội đao, bay nhanh như bị quỷ rượt.

Ngụy Vô Tiện tung tung túi tiền hơn vạn lượng vừa bịp được lên không trung mấy lần, dẫn theo Ôn Ninh đi xuống đường trấn Di Lăng mua một đống lớn đồ này vật nọ. Mới vừa quay về đã cảm nhận được dấu hiệu có người đang nhào lên Loạn Táng Cương, mà người này lại hoàn toàn không bị rớt vào trong mê hồn trận các loại trận pháp loạn thất bát tao mà y giăng đầy đường núi.

Hai mắt Ngụy Vô Tiện sáng lên. Ở trên Loạn Táng Cương này, ngoại trừ những người mà y đã nhận là người nhà đó, chỉ còn duy nhất một kẻ mà y hoàn toàn không bố trí phòng vệ, có thể tự do xuất nhập cấm chế không một chút nào ngăn cản. Chính là ông cụ non nhà y!

Ôn Tình vừa mới nhận một đống vật tư phong phú do Ngụy Vô Tiện và Ôn Ninh mua về, thấy y cười đến vẻ mặt nhộn nhạo, nhịn không được run run một trận, thiếu chút nữa xuất châm ghim cho y một phát.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi đây là làm cái vẻ mặt gì?"

Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ ngây thơ vô tôi, chớp chớp mắt: "Tình tỷ, ta thích Lam Vong Cơ, là thích loại... thích đạo lữ đó."

Ôn Tình ngạc nhiên, lại nhớ đến trước đây Lam Vong Cơ đã từng giúp bọn họ. Lại nhìn Ngụy Vô Tiện mấy ngày nay đã trở nên càng lợi hại, lại càng sáng loáng như mặt trời tỏa nắng. Nàng bỗng nhiên cảm thấy nếu không để ý đến vấn đề giới tính, hai người đứng chung một chỗ kỳ thật rất đẹp mắt.


trướctiếp