[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
Bị thúc phụ cực độ mất quy phạm gào rít cho ngơ ngác. Đợi Lam Hi Thần
lấy lại tinh thần hiểu được ý tứ trong lời thúc phụ, y mới hiếm khi mở
to hai mắt nhìn lại.
Y không phải! Y không có!
Mà các vị trưởng lão nãy giờ vẫn thủ bối cảnh y bị phạt cũng đã truyền tay nhau
phong thư kia, rốt cuộc hiểu được ý của cái gì là "Tiền chuộc đã tới".
Nói thế cho nên bọn họ mãi vẫn có cảm giác có chút là lạ. Còn chưa nhìn
thấy người của Lam Gia tới đón họ, chỉ nghĩ là Ngụy Anh làm màu, không
ngờ tiền chuộc chính là vị chưởng phạt nhà bọn họ!
"Tông chủ, ngươi sao có thể để cho Vong Cơ đi?"
"Kia chính là chưởng phạt!"
"Là đệ đệ ruột thịt của ngươi!"
"......"
Đáng thương cho vị đứng đầu bảng thế gia công tử, trước giờ vẫn là niềm tự
hào của Lam Gia, cứ như vậy bị thúc phụ và các vị trưởng lão nhà mình
lòng đầy căm phẫn công khai lên án. Liền ngay cả hai vị đường đệ có lịch trực nhật canh giữ từ đường ngày đó cho nên mới "may mắn" xem một màn
này cũng nhìn y với ánh mắt đầy khiển trách.
"Không, không phải! Thúc phụ, các vị trưởng lão! Không phải như mọi người nghĩ..."
Lam Hi Thần ý đồ giải thích cho bọn họ là đệ đệ nhà mình thích người ta tới mức coi như huynh chết rồi, làm ra một màn đánh lén cho huynh trưởng
bất tỉnh, sau đó gói gém cải trắng tiến thân vào chuồng heo. Nhưng trong cơn giận dữ, thúc phụ và các vị trưởng lão căn bản là không nghe y giải thích.
Giải thích cái gì giải thích! Mặc kệ là nguyên nhân gì,
vị hậu bối vĩ đại của họ, chưởng phạt Lam Gia, đệ đệ ruột của tông chủ
đã dùng chính mình làm tiền chuộc, chuộc ra một đám người bọn họ. Đây là sự thật không chối cãi. Cho dù là chính Lam Hi Thần chạy đi ngăn không
được, vậy cũng là y sai! Còn nữa, nếu không phải ngươi cho hắn xem cái
phong thư vơ vét tài sản với con số trên trời này, hắn sẽ có thể tự mình chạy đi tiết kiệm tiền cho gia tộc sao?
Chúng ta không nghe ngươi nói xạo!
Vô cùng đau đớn, hận không thể đấm ngực dậm chân tại chỗ! Vong Cơ của bọn
họ a! Số người đi trong đoàn bọn họ không phải một ngàn thì cũng là tám
trăm. Mà giá trị con người cũng đại lượng không tệ lắm, gần như là không dưới một vạn. Mà hơn phân nửa người không chỉ một vạn lượng. Cho nên số tiền chuộc quả thật là "khả quan". Hơn một ngàn, gần hai ngàn vạn lượng quả thật là không ít. Vân Thâm Bất Tri Xứ của bọn họ cũng là mới trùng
kiến. Quả thật là tiêu phí không ít tiền tài. Nhưng cũng không đến nỗi
gom không đủ, thậm chí cũng không đến mức thương gân động cốt. Mà cho dù là thương gân động cốt, không đến mức vạn bất đắc dĩ cũng tuyệt không
thể bán Vong Cơ a! Kia chính là Vong Cơ!
Cùng lắm ngẫm lại giá
trị con người kia, trần nhà hẳn không phải là Kim Quang Dao hại cho tông chủ nhà họ rớt cả não, mà rõ ràng là Vong Cơ nhà bọn họ! Ba mươi chín
vạn sao có thể so với gần hai ngàn vạn a? Trong lúc vui mừng đến trên
mặt tỏa sáng cũng lại là lúc đau tới ôm ngực. Một đám lão lão nhìn tông
chủ nhà mình càng không thuận mắt. Vong Cơ của bọn họ a!
Lam
Khải Nhân nguyên bản còn muốn xức thuốc cho cháu trai nhà mình, cũng
nhân cơ hội đó mà dạy dỗ một chút., cuối cùng quyết định thuốc cũng
không xức. Càng không cần rời khỏi từ đường, trực tiếp gọi người đưa tới hai cái túi trữ vật, bên trong có đầy đủ tiền và vật dụng, đương nhiên
cũng có thuốc trị thương.
Lam tông chủ Trạch Vu Quân Lam Hoán Lam Hi Thần:...
Liền cứ như vậy, còn chưa giải thích xong đã bị thúc phụ cùng các vị trưởng
lão nhà mình không chút nhân nhượng y trên người còn mang thương mà đã
liên thủ đá ra khỏi sơn môn.
"Lam Hi Thần! Không mang Vong Cơ về ngươi cũng đừng trở lại!"
A, chuyện này, thúc phụ! Ta cảm thấy mọi người cũng sắp mất cả ta luôn rồi!
Vong Cơ có thể đánh lén cho y bất tỉnh, tự coi mình là tiền chuộc mà chạy
rồi. Hiện tại còn đang canh giữ bên cạnh người thương trong lòng. Vậy
còn có thể cùng y trở về sao? Nhưng nếu không mang Vong Cơ về được, y
muốn trở lại sơn môn này là chuyện xa xa không hẹn a. Lam Hi Thần cảm
thấy tiền đồ không có ánh sáng.
Đệ đệ thật là thứ sốt ruột! Vẫn là A Dao... A, A Dao cũng là cái bẫy to. Vẫn là Hoài Tang đáng yêu.
Còn thương thế bị phạt thước, mặc dù là trọng phạt, nhưng cũng không thương gân động cốt. Y cứ như vậy đi thẳng một đường đến Loạn Táng Cương càng
sớm càng tốt. Vong Cơ mặc dù là hãm hại y một phen, nhưng thực ra vị
huynh trưởng này vẫn là quan tâm.
Vì thế, dưới ánh mắt đánh giá
vô cùng kỳ quái của đệ tử thủ vệ sơn môn nhà mình, Lam Hi Thần nhận mệnh triệu ra Sóc Nguyệt, đạp lên bay đi.
Ở chỗ xa xa, có hai người
lặng lẽ theo đuôi. Lam Khải Nhân cùng một đám trưởng lão đương nhiên sẽ
không thực sự cho rằng Lam Hi Thần tiếc tiền mà đưa Vong Cơ lên núi.
Vong Cơ mặc dù không giỏi ăn nói nhưng còn không đến nỗi thực sự nguyện ý chịu bị bán. Cho dù là ca ca ruột cũng không được. Ngẫm lại cái tính
tình bướng bỉnh kia, cùng với ánh mắt không thấy tiền tài của Vong Cơ.
Đến chuyện Vong Cơ một lúc lĩnh hết lương thưởng mới đi đã xác định rõ.
Sở dĩ lương bổng của Vong Cơ nhiều như vậy là vì còn có phần thưởng
chiến công trong Xạ Nhật Chi Chinh. Bởi vậy trong đám người biết được
Giang Vẫn Ngâm hoàn toàn không cho Ngụy Vô Tiện bất kỳ phần thưởng gì,
mặc dù là trước khi biết được Ngụy Vô Tiện vô tội cũng vẫn giận đến đau
ruột. Giang Vãn Ngâm keo kiệt như vậy chẳng trách Ngụy Vô Tiện muốn
chạy. Nhìn con biết cha. Bọn họ cực kỳ hoài nghi Ngụy Trường Trạch cũng
như vậy bỏ chạy.
Bọn họ tuyệt không thừa nhận kỳ này muốn cho
Lam Hi Thần tiến vào Loạn Táng Cương là muốn xem xem tông chủ nhà mình
giá bao nhiêu tiền. Ngẫm lại lần nghẹn khuất bị định giá này là do Lam
Hi Thần tin sai người. Bọn họ đương nhiên là tin tông chủ bổn gia, nhưng không nghĩ tông chủ còn quá trẻ, chơi không lại một đám lão cáo già,
cho nên không đi tra chân tướng đã liền tin là thật. Nhưng như vậy cũng
không trở ngại bọn họ giận chó đánh mèo tông chủ nhà mình đúng không? Dù sao thì một câu phát biểu lỗi lạc mà cực kỳ thanh kỳ kia của tông chủ
quá là hại người đi. Bọn họ cũng hy vọng Ngụy Vô Tiện có thể tính rõ một lần sổ sách này với Lam Hi Thần. Sớm ngày nào đỡ ngày đó không mê tới
rớt đầu, rớt mắt, còn không biết Kim Quang Dao rót cái gì mê hồn dược
cho y.
Hy vọng tối cao nhưng thực ra chính là cái trận pháp hồi
tưởng kia. Một đống lý do trên giấy tờ cùng với trách phạt bằng thước,
giáo dục bằng miệng, thậm chí là phạt giới tiên cũng không đủ. Bọn họ
biết Lam Hi Thần thoạt nhìn dịu dàng, chân thành. Thực ra thì dịu dàng,
chân thành cũng không tồi. Nhưng mà Lam Hi Thần còn rất bướng bỉnh. Thậm chí còn bướng bỉnh hơn so với Vong Cơ. Chuyện mà y đã nhận định, nếu
không phải là từ đầu đến cuối hiện ra trước mặt tới không thể trốn
tránh, y vẫn có thể ngựa quen đường cũ như vậy, bị người kia làm bộ một
chút, dỗ dành mấy câu liền lừa cho không biết phương Bắc là nơi nào, cho rằng cái gì cũng không thể ngại.