Từ khi bắt đầu đọc công báo, Sở Quân Dật vẫn luôn kéo dài bộ dáng sống
dở chết dở, không phải nói y không đọc, chỉ là thái độ không tích cực
chút xíu nào.
Đôi khi Cố Thành Chi cũng rất buồn bực, sao người này cứ ỉu xìu mãi thế.
"Mấy thứ này." Sở Quân Dật vỗ vỗ một chồng công báo trước mặt, ngữ khí yếu ớt hỏi: "Ngươi đều nhớ kỹ hết sao?"
"Ừm." Cố Thành Chi gật gật đầu.
"Ta không chỉ nói về những chữ trên đó."
"Ta biết."
"Đều có thể nhớ kỹ?"
"Đều có thể nhớ kỹ."
"Ta đã biết!" Sở Quân Dật thống khổ rối rắm bưng mặt, cho nên nói học bá gì đó là đáng ghét nhất a!
"Đến cùng ngươi có chuyện gì?!" Cố Thành Chi nhíu mày hỏi.
"Ta đang thượng tiếc cho chỉ số thông minh của chính mình! Mấy người có đầu óc tốt nhìn qua một lần liền không quên được đều rất đáng ghét!" Sở
Quân Dật giọng điệu oán hận.
đầu óc tốt nhìn qua một lần liền không quên được, Cố Thành Chi: "..."
"Cái đống này có quá nhiều phương diện vô cùng phức tạp, còn có rất nhiều
chuyện cần ta phải động não suy nghĩ, chỉ là cho dù ta có vận động trí
óc để suy nghĩ cũng không hiểu được mấy vấn đề này." Sở Quân Dật thở
dài, vừa cầm thếp công báo lên đọc thì tế bào đã tuyên bố tử vong, y
cũng say luôn.
"Cho nên ta mới để cho ngươi xem từ từ." Cố Thành Chi nhàn nhạt nói: "Không phải bắt ngươi hít một hơi có thể ăn thành
béo ú, những thứ này ngươi xem nhiều tự nhiên sẽ hiểu, ngươi không cần
suy nghĩ sâu xa làm cho, chỉ cần có thể nhớ kỹ nội dung trên đó viết gì
là được."
"Chỉ là chữ nghĩa trên đó mặt chữ có rất nhiều nha!" Sở Quân Dật lo lắng đến sắp chết rồi.
Những thứ công báo này đọc một quyển thôi cũng vô ích, rất nhiều sự tình đều
xâu chuỗi với nhau, ngay cả tên gà mờ như y cũng được coi là nhân sĩ
nghiệp dư như y đọc công báo, thực sự có thể bị buộc phải chết vì đau
khổ.
"Đọc một quyển thì một quyển, chờ đọc xong hết lại bắt đầu
đọc lại từ đầu, đến lúc đó lại có phát hiện mới đấy. Ngươi cũng không
cần làm biểu tình này, ta đã nghĩ giúp ngươi rồi, ngươi chỉ cần đọc công báo hai mươi năm gần đây là được, những quyển trước đó không cần đọc."
Cố Thành Chi liếc mắt nhìn y.
Sở Quân Dật sắp bị nội thương: "..." Ngươi thật đang an ủi ta sao?!
Oán giận thì oán giận, nhưng Sở Quân Dật vẫn đọc hết quyển này đến quyển khác.
Trong mỗi quyển công báo có rất nhiều sự việc được ghi lại, cchẳng hạn như
chiếu chỉ do Hoàng thượng ban mỗi ngày, chiết tử do triều thần dâng lên
mỗi ngày, tình hình điều động bổ nhiệm hay cách chức của quan viên và
các tin tức chính trị quân sự quang trọng.
Những công báo Cố
Thành Chi đưa cho y đọc đều đã được phân loại dựa theo tháng, mỗi tháng
đều được xếp cùng nhau nữa, nhưng vừa nghĩ tới hắn nói công báo hai mươi năm thì trước mắt Sở Quân Dật liền bắt đầu biến thành màu đen.
Sau khi đọc qua vài quyển sẽ phát hiện nếu như bản thân không phải là người nhìn một lần là nhớ vậy đừng ngu ngốc đi dùng đầu để nhớ kỹ, Sở Quân
Dật thở dài, chấp nhận số phận, y lấy ra giấy bút bắt đầu ghi chép...
Đầu tiên y chọn công báo ba năm gần đây để đọc, bất ngờ lại thấy tên Cố
Thành Chi ở bên trong, Sở Quân Dật âm thầm nghiên cứu một chút tình
huống của hắn, có chút chậc chậc lưỡi vì tốc độ lên chức của hắn, cuối
cùng kết luận: Quả nhiên là chân ái của Hoàng thượng!
Sau khi y
đọc xong công báo ba năm gần đây, Sở Quân Dật có chút buồn bực nhìn
thoáng qua bút ký thật dày trước mặt, còn có rất nhiều sự tình cần phải
lật xem từ những công báo trước đó, vì thế y lại bắt đầu một vòng mới
đọc công báo và ghi bút.
Mất hơn nửa tháng y mới đọc sơ lược nội dung công báo mười năm gần đây xong thôi, Sở Quân Dật chỉ cảm thấy còn
mệt hơn cả việc đi leo núi Vạn Pháp trước đây.
Trong chớp mắt đã đến ngày tám tháng chạp, cũng được gọi là lễ Laba, mà lễ Laba* nên ăn cháo ngày 8 tháng chạp.
*Ngày mùng 8 tháng chạp hay còn gọi là Lễ Laba (腊八节), Lễ Phật Thành Đạo
(佛成道节). Trước đây, lễ hội ra đời để tưởng nhớ sự thành đạo của Đức Phật
Thích-ca Mâu-ni. Sau dần trở thành ngày lễ của dân gian.
Sở Quân Dật ăn một ngụm cảm thấy không đủ ngọt, lại bỏ thêm một thìa đường vào trong bát.
"Ngươi thích ngọt sao?" Cố Thành Chi thấy y luôn cho thêm đường, nhưng bình
thường hắn không thấy y không ăn nhiều đồ ngọt lắm, ngay cả điểm tâm ăn
cũng rất ít, hắn còn tưởng rằng Sở Quân Dật không thích ăn ngọt.