Khi ánh sáng lọt qua cửa sổ biến mất, bây giờ trong từ đường thật sự đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay.
Sở Quân Dật cúi đầu ngồi ở trên quỳ điếm trước hương án, dùng tay xoa xoa
đầu gối, y đã quỳ cả buổi chiều, hai chân sớm không còn cảm giác gì.
Trời đã tối, mình cũng nên trở về viện thôi.
Lúc đứng dậy thì
còn có chút khó khăn, Sở Quân Dật cắn chặt răng, tập tễnh đi ra ngoài,
mới vừa mở cửa thì động tác của y liền dừng lại, tựa như muốn quay đầu
lại liếc mắt nhìn một cái nhưng vẫn nhẫn nhịn nói một câu: "Con về
trước." Nói xong liền bước ra khỏi cửa, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Y đi hai bước nhưng chân vẫn có chút mềm nhũn, chống tay vào tường đứng yên trong chốc lát mới lấy lại được sức lực.
Lúc Sở Quân Dật đi vào từ đường đã đánh tiếng trước với bà tử thủ vệ rồi,
bọn họ chưa thấy Sở Quân Dật đi ra, cho nên cửa viện vẫn chưa khóa. Một
trong hai bà tử đã đi ngủ trước, một bà tử còn lại chỉ chờ Sở Quân Dật
đi ra, đóng cửa khóa lại liền có thể đi nghỉ ngơi.
Bà tử vừa chờ vừa oán giận, chưa từng thấy ai đi vào từ đường ở lâu như vậy. Chờ khi
bà ta nhìn thấy Sở Quân Dật đi ra, bà ta muốn nói y hai câu, nhưng ánh
mắt vừa chạm vào khuôn mặt Sở Quân Dật liền lập tức rụt đầu lại.
Sở Quân Dật đi thẳng một đường ra khỏi viện từ đường không hề ngoảnh lại,
sau đó y dọc theo đường hẻm đi về phía viện tam phòng.
Bà tử thủ vệ kinh hồn bạt vía vỗ ngực không ngừng, bà ta đợi trong chốc lát mới
lặng lẽ thò đầu ra tìm hiểu, thấy người đã đi rồi lập tức lao ra, lấy
tốc độ nhanh nhất khoá cửa viện lại, sau đó chạy trở về phòng như bị chó rượt. Sau khi vào phòng ngay cả quần áo cũng không cởi, đá giày ra liền bò lên trên giường, thẳng đến khi bà dùng chăn che kín đầu mới thấy thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ tới tình cảnh vừa thấy, bà vẫn cảm thấy sau
lưng hơi có mồ hôi lạnh, rất dọa người, khuôn mặt cực kỳ trắng bệch,
không có một chút huyết sắc, ngay cả môi cũng trắng đến dọa người, lúc
bà ta liếc mắt nhìn Sở Quân Dật thì bà giống như đang thấy người giấy
vậy.
Hơn nữa y vừa từ trong từ đường đi ra, chỗ đó đều là bài vị tổ tiên Sở gia... Không lẽ y bị quỷ nhập vào người?!
Bà tử bị ý nghĩ của bản thân làm cho sợ hãi đến mồ hôi lạnh tuôn ra cả
người, bà ta tự an ủi bản thân không nên suy nghĩ bậy bạ, kế đó trùm
chăn qua đầu ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Sở Quân Dật
còn chưa biết bản thân thiếu chút nữa doạ cho một bà tử tiểu ra quần, y
thẩn thờ đi dọc theo đường trở về viện, đối hết thảy mọi thứ xung quanh
coi như không thấy.
"U, đây không phải Lục gia nhà chúng ta sao? Tại sao bây giờ chỉ có một mình vậy?" Một giọng nói kiêu căng mang theo sự mỉa mai từ bên cạnh truyền đến.
Thế nhưng Sở Quân Dật coi như không nghe thấy, cứ tiếp tục đi thẳng về phía trước.
"Ai cho ngươi đi?!" Người nói chuyện vốn vẻ mặt đã cao ngạo khinh thường
người khác, song khi thấy Sở Quân Dật không để ý tới mình, hắn ta liền
đi tới. Lúc này sắc mặt của hắn ta đã đổi, âm thanh nháy mắt tăng lên
tám lần, làm cho tai người nghe thấy đều phát đau.
Âm thanh chói
tai bén nhọn truyền vào trong tai khiến Sở Quân Dật dừng lại, xoay nửa
người qua, vừa nhếch mắt liền nhìn thấy tên đầu sỏ phát ra tạp âm có âm
lượng cao như vậy, hai mắt khẽ động đậy, nhẹ nhàng lạnh nhạt gọi một
tiếng: "Ngũ ca."
Đôi lông mày lá liễu của Sở Ngũ gia dựng đứng
lên, khuôn mặt xinh đẹp dù đang tức giận nhưng trông vẫn rất dễ nhìn, gã hung tợn trừng mắt với Sở Quân Dật, cười lạnh nói: "Bây giờ mới thấy ta sao? Vừa rồi không phải làm như không nhìn thấy đó thôi?! Ngươi có bản
lĩnh liền đi đi!"
"Ngũ ca nói đùa." Sở Quân Dật thẫn thờ nói.
Sở Ngũ gia rất bất mãn thái độ của y, nghĩ tới nghĩ lui điều gì đó, ánh
mắt nhìn về phía Sở Quân Dật còn lộ ra châm chọc, "Bình thường không
phải đều dính với Cố Thành Chi à. Sao hôm nay bỏ ra đây một mình thế? Do hắn không cần ngươi nữa, hay ngươi có ý định đổi người cùng ngủ? Đúng
rồi, Ngũ ca còn chưa từng hỏi ngươi, cảm giác ngủ với nam nhân thế
nào?!"
Sở Quân Dật sắc mặt bất động, chỉ là lạnh nhạt nói: "Ngũ ca thử sẽ biết."