Hôn Khế

Chương 32: Từ chối


trướctiếp

"Ý tốt của đại bá mẫu Quân Dật đã biết, nhưng nha đầu gì đó vẫn quên đi ạ, tại đây Quân Dật tạ ơn đại bá mẫu đã nhớ đến." Khuôn mặt Sở Quân Dật hờ hững, ngữ khí lãnh đạm, nhưng bên trong lời nói lại chẳng cảm nhận được chút biết ơn nào.

Trong mắt Sở đại thái thái hiện lên một tia tàn khốc, vẫn cười nói: "Xem ngươi nói gì kìa, đều là con cháu trong nhà, sao đại bá mẫu không suy nghĩ cho ngươi được. Chỉ hai nha đầu thôi, không tính là gì cả, hai người đại bá mẫu chọn cho ngươi đều rất tốt, lát nữa ngươi mang bọn họ về viện là được."

"Phiền đại bá mẫu đã suy nghĩ cho Quân Dật, nhưng nha đầu kia xin thứ cho ta không nhận." Giọng nói của Sở Quân Dật lại lạnh thêm vài phần.

"Trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, những quy củ ngươi đã học đâu, quăng đi đâu hết cả rồi?!" Sở đại thái thái sắc mặt trầm xuống.

"Đây là do Quân Dật hiểu quy củ, cho nên ta mới không nhận." Sở Quân Dật vừa nói chuyện vừa dùng liếc mắt nhìn những người khác.

Sở lão thái thái mặt mày vẫn nghiêm nghị, nghe thấy y từ chối Sở đại thái thái thì lộ ra vẻ mặt không được vui lắm, hẳn đã dự đoán được diễn biến của việc này.

Sở nhị thái thái và Sở tứ thái thái đều có hơi kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi thì trên mặt lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa.

Sở ngũ thái thái có chút đồng tình nhìn y, bất quá mấy người trong nhà này chỉ xem nàng như không khí, còn nàng đã cquá quen với nó rồi, vì thế nàng chỉ nhìn Sở Quân Dật thêm một chút liền cúi đầu xuống.

Bốn vị nãi nãi ở trước mặt trưởng bối đều làm bộ đoan trang hiền thục, trên mặt không có tí cảm xúc nào, Sở Quân Dật không có tâm tư cẩn thận quan sát xem các nàng ấy đang nghĩ cái gì, dù sao ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào người mình đều không có thân thiện chút xíu nào.

"Tam đệ và tam đệ muội chỉ có một đứa con là ngươi, còn ngươi lại tìm mọi cách trốn tránh, nghĩa là ngươi không chịu vì bọn họ kế thừa hương khói, nối dõi tông đường! Ngươi đây là bất hiếu! Thật tội nghiệp tam đệ và tam đệ muội, tại sao sinh ra một đứa con bất hiếu như ngươi, lương tâm của ngươi đâu?! Ngươi không xứng là con của bọn họ! Ngươi không xứng là con cháu của Sở gia!" Sở đại thái thái có thể nói thù mới hận cũ đều đem ra tính cùng nhau, lửa giận trong mắt của bà như muốn phun trào khi nhìn Sở Quân Dật. o(TヘTo)

Sắc mặt Sở Quân Dật trở nên lạnh lẽo, y biết Sở đại thái thái bởi vì vấn đề con nối dõi của con trai luôn không thích mình, vì thế từ trước đến giờ y không hề để ý đến sự mỉa mai của Sở đại thái thái. Cơ mà bà ta muốn nói mình thế nào cũng được, chỉ không được phép đụng vào phụ mẫu của y.

Sở Quân Dật nhìn về phía Sở đại thái thái ánh mắt lạnh như băng, trừng mắt với bà ta vài giây rồi bật cười, bên trong tiếng cười không hề có chút độ ấm nào, khi y nói chuyện giọng điệu rất nhẹ nhàng, "Nghe nói Tôn thái y của Thái Y viện điều trị bệnh về mắt rất hay, còn có Lý thái y đối với chứng bệnh thần kinh cực kỳ có kinh nghiệm. Nếu đại bá mẫu không bận việc gì liền mời bọn họ tới xem bệnh cho người đi, đỡ phải... A." Nói xong y mím môi cười khúc khích. (^ω^)

"Ngươi ăn nói mất dạy gì đấy!" Sở lão thái thái vỗ bàn cả giận nói.

"Tất nhiên nói lời thật lòng." Sở Quân Dật mỉm cười trả lời, nhưng trong lời nói còn mang theo mười phần châm chọc, "Ta vẫn chưa cởi áo tang trên ngươi đâu, bây giờ ta đang đứng ở đây mà đại bá mẫu còn không nhìn thấy, vậy không phải nên để Thái y đến bắt mạch xem một chút sao?" Nói xong đôi mắt liếc xéo Sở đại thái thái một cái.

Khuôn mặt Sở đại thái thái đỏ bừng, bà ta bị tức đến nói không ra lời.

Những người còn lại cũng nhớ tới Sở Quân Dật vẫn còn để tang, hay nói cho chính xác hơn Cố Thành Chi vẫn còn giữ hiếu kỳ, còn y là theo Cố Thành Chi giữ hiếu kỳ thôi.

"Cố Thành Chi cần giữ chín tháng hiếu kỳ, nhưng ngươi chỉ cần giữ mãn sáu tháng là được. Nhận vào một hai thông phòng cũng chẳng phải nạp thiếp, ngươi nhiều lời như vậy làm chi?!" Sở lão thái thái oán hận nói, nhìn bộ dáng này của Sở Quân Dật làm bà ấy nhớ tới Sở tam lão gia. Vì một nữ nhân mà Sở tam lão gia có thể cãi lời mẫu thân là bà. Còn chỉ sủng ái duy nhất nữ nhân đó trong nhiều năm, thậm chí ngay cả một thiếp thất cũng không nạp!

Sở Quân Dật thu lại nụ cười trên mặt, hai mắt rũ xuống nhẹ nhàng nói: "Đại bá của đương nhiệm Hoài Viễn hầu chính là Dương Đại lão thái gia của Dương gia, ông ta đã từng là Hoài Viễn hầu. Bởi vì vào tháng thứ tám hiếu kỳ của nhạc phụ, ông ta lại nạp một cô nương làm thiếp, sau đó Dương Đại lão thái gia liền bị Hoàng thượng đoạt tước, còn tước vị Hoài Viễn hầu cũng giao lại cho đệ đệ của ông ta. Nguyên nhân là do phẩm hạnh của ông ta không tốt, vị nhạc phụ kia từ nhỏ đã dạy dỗ cho Dương Đại lão thái gia, hơn nữa còn gả ái nữ cho ông ta, vậy mà ông ta lại không thể giữ mãn chín tháng hiếu kỹ. Dương Đại lão thái gia đã từng dâng chiết tử nhắc tới việc thời hạn con rể giữ mãn hiếu kỳ chỉ cần sáu tháng, nhưng Hoàng thượng nói tình cảm giữa ông ta với thê tộc không phải tầm thường, tất nhiên ông ta phải giữ mãn chín tháng hiếu kỳ."

Nhìn sắc mặt thay đổi của những người trong phòng, Sở Quân Dật khẽ cười nói: "Cố nhị lão gia mấy năm nay đối với ta thế nào, ta tin rằng người có mắt đều nhìn ra. Chín tháng hiếu kỳ này, ta nhất định sẽ giữ mãn. Thật ra, ta muốn hỏi Đại bá mẫu một chút, người đâm sau lưng ta như vậy thì người có được lợi ích gì không? Ta bị người khác chỉ trỏ thì Sở gia có được lợi ích gì không?"

Sở Quân Dật đều thu hết phản ứng của các nàng phản ứng vào trong mắt, vì thế tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Nếu ta gánh lấy tội danh ngỗ nghịch bất hiếu này, thanh danh và phẩm hạnh của ta đều huỷ, chẳng lẽ thể diện của các ngươi sẽ tốt lắm à? Hay là nói các ngươi định liên thủ với người ngoài dạy dỗ ta, Sở gia chỉ có một mình ta là phẩm hạnh không tốt, vậy những người khác của Sở gia một chút vấn đề cũng không có?" (HAY.... 〜(꒪꒳꒪)〜)

Sở lão thái thái bị y nói cho nghẹn cứng họng không biết nên phản bác lại thế nào, chỉ giận dữ hét: "Ai dạy ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy?!"


trướctiếp