Giữa màn sương có một bàn tay vươn ra, bắt lấy Trường Sinh Uyên chưa trưởng thành.
Hắn chuẩn bị lôi Trường Sinh Uyên từ trong người Tư Thần ra quan sát.
Nhưng càng khiến cho hắn thấy lạ hơn đó là con mồi tưởng chừng như đã mất năng lực chống cự bỗng nhiên vùng lên.
Thẻ dự thi trong tay Tư Thần nóng rẫy, cậu dựa theo cảm giác mà vung tay, nhắm vào vị trí ít phòng ngự nhất.
Thẻ dụ thi bằng kim loại đen liền chạm vào một phần da thịt mềm mại.
Máu đen ồ ạt phun trào, chảy xuống mặt đất, mang theo mức độ ô nhiễm kinh người.
Hoặc có thể nói, sương đen này vốn là máu pha loãng của đối phương.
Đau đớn và kinh ngạc khiến hắn phải buông lỏng tay.
Tư Thần cảm giác sự kìm kẹp đã vơi bớt, không chút do dự nhảy xa ra khỏi gông cùm xiềng xích, quay về lại trong phòng.
Cậu nhanh chóng đóng sập cửa lại.
Người ngoài cửa cúi đầu, nhìn về phần khuỷu tay của mình.
Ở đó có một vết cắt, máu còn chưa ngừng chảy.
Không thể tin nổi.
Vậy mà hắn lại... bị thương?
***
"Vào ban đêm, thẻ nhân viên sẽ k1ch thích đến các sinh vật cao duy."
Lời nhắc nhở này không có trong nội dung đề thi, Tống Bạch cũng không nói cho các thí sinh biết.
Ngẫm lại, một đám nhóc vượt mọi chông gai cuối cùng cũng tới được cơ sở Chế Tạo Hỗn Độn, khi đến cửa lại phải tìm thẻ nhân viên để đi vào... Trường hợp để chúng tự khám phá tiếp không phải rất thú vị sao?
Nhưng vì ngoài ý muốn, Tống Bạch chưa thể vào phòng thi ngay.
Ông bị thương.
Nếu là lúc trước, vết thương nhỏ như thế này sẽ không khiến Tống Bạch phải bận tâm.
Nhưng bây giờ ông đã lớn tuổi rồi.
Dù Tống Bạch cũng thường xuyên mở camera lên để xem mình còn đẹp không nhưng ông vẫn nhớ rõ, năm nay ông đã 191 tuổi.
Không phải 19 tuổi, cũng không phải 91 tuổi. Đến thời điểm hiện tại, ông đã sống gần 200 năm.
Nếu nói nửa đời sau là nửa thân thể đã bắt đầu xuống mồ thì Tống Bạch cảm thấy, người mình đã chôn được tới phần cổ rồi.
Người già bị thương thì cần phải dưỡng thương.
Nếu tùy tiện tiến vào phòng thi, nguy hiểm lớn nhất là đồng hóa với phòng thi, cuối cùng đánh mất lý trí.
Trong phòng thi có 6 đứa trẻ, có năm đứa có thân phận rất quý.
Còn một đứa còn lại là người nối nghiệp mà Tống Bạch hài lòng nhất.