Cao Duy Xâm Lấn

Chương 84


trướctiếp

Edit: jena

Lâm Giai Lệ la lên ngoài cửa như bị quỷ đâm.

Tư Thần không rảnh tiếp tục đút bánh quy cho Trường Sinh Uyên, khoác áo khoác lên đi ra ngoài.

Nhìn thấy con mắt khổng lồ trên đỉnh đầu, Tư Thần cảm thấy vô cùng sợ hãi, có cảm giác như bị giám thị quan sát từng chân tơ kẽ tóc.

Sáng sớm, nắng không chói gắt, độ ấm chiếu lên da thịt cũng không quá nóng.

Lâm Giai Lệ hít sâu một hơi, trấn định lại: "Nó sẽ tỉnh lại ư?"

Tư Thần hy vọng là không.

Sau khi cậu tỉnh ngủ, dấu tay trên eo đã phai nhạt dần.

Trong cái rủi có cái may, thẻ nhân viên trong túi thu dụng không thiếu mất cái nào.

Dù trời đã sáng hơn hai tiếng nhưng ai cũng nhất trí nên trì hoãn một chút, bắt đầu rửa mặt rồi ăn sáng.

Từ nhỏ Lâm Giai Lệ và Trần Chấp đều được giáo dục kỹ lưỡng, không bao giờ để cho bản thân dơ bẩn.

Tư Thần thích sạch sẽ, vì vậy khi còn nhỏ đã kéo đến không ít thù ghét từ những người trong viện phúc lợi nghèo khó.

Theo lý thuyết, ở trong khống gian gấp khúc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thức ăn của họ là dịch dinh dưỡng hoặc bột dinh dưỡng với nhiều hương vị khác nhau.

Cũng may là hôm qua Trần Chấp Chu vừa lột da.

Trần Chấp Chu mặc lại quần áo, thuận thục lưu loát cắt lớp da đã lột thành từng khối vuông nhỏ. Bỏ đi bộ phận bị ô nhiễm, toàn bộ đều đem đi rửa sạch rồi bưng lên bàn.

Lâm Giai Lệ nhìn một mâm da rắn lột này bỗng chốc trầm mặc.

"Ăn được." Trần Chấp Chu giải thích: "Trong nhà tôi đều dùng da rắn tôi lột cho trẻ em và phụ nữ mang thai ăn, có thể cải thiện gen và thể chất. Không phải trong dòng chính thì không được ăn đâu."

Bây giờ cho họ ăn là thuận tiện thôi, vì Trần Chấp Chu ăn không hết và không có cách nào mang đi được.

Lâm Giai Lệ giơ đũa, ăn thử một miếng, mặt nhăn lại đầy thống khổ: "Sao mà tanh quá vậy?! Người ăn được hả? Đúng không, Tư Thần?"

Cảm giác như đang ăn da cá biển, không chỉ tanh mà khi nuốt xuống còn như tra tấn.

Động tác đút ăn cho Trường Sinh Uyên của Tư Thần khựng lại: "... Ừm, quả thật."

Rồm rộp, rồm rộp, rồm rộp.

Một chén cơm lớn đều do một mình Tư Thần giải quyết.

Lâm Giai Lệ thông cảm nhìn cậu, cảm thấy từ nhỏ đến lớn Tư Thần không được ăn cái gì ngon.

Đương nhiên, cô không có ý da rắn lột không tốt, nhưng nếu không phải nó quá quý, với cái hương vị này thì đánh chết cô cũng không nuốt trôi nổi.

Cơ thể con người có hiệu suất hấp thu nguyên liệu cao duy khá thấp, da rắn còn không bằng thuốc gen cấp 4, cấp 5. Thứ cô theo đuổi phải được nghiệm chứng khoa học, những thứ không thể tin được thì là "tăng cường thiên phú".

Tư Thần cảm thấy một mình cậu ăn hết một chén vẫn quá khoa trương. Nhưng Trường Sinh Uyên quá đó, cậu đành phải đút cho nó ăn dưới ánh mắt khó hiểu của người khác.

Tư Thần xấu hổ giải thích: "Nhà hơi khó khăn, không có thói quen lãng phí."

Trần Chấp Chu chậm rãi nói: "Vất vả cho cậu rồi. Xem ra Quý Sở Nghiêu cũng không hào phóng với cậu lắm."

Tư Thần không thể ngờ rằng đề tài lại hướng đến chuyện này: "Không có, anh Quý đối xử với tôi rất tốt."

Cậu nói thật, vì vậy giọng điệu rất chân thành.

Trần Chấp Chu lạnh mặt đáp: "Đó là vì thứ cậu có quá ít. Người khác chỉ cần cho cậu một chút ít trên đầu ngón tay là cậu đã cảm động rơi nước mắt. Thật ra cái này cũng giống hư một kiểu áp bức về mặt tinh thần thôi."

Lâm Giai Lệ hiếm lạ tán thành, gật gật đầu: "Đúng thế, không sai. Đó là cách tôi bao... trợ cấp cho nam sinh viên nghèo khó!"

Tư Thần: "..."

Quên đi. Nói không được. Thực xin lỗi, Quý Sở Nghiêu.

***

Trần Chấp Chu ngồi trên xe Tư Thần theo thường lệ.

Qua một đêm, mùi sầu riêng trên đường ngày càng nồng hơn.


trướctiếp